Vo Tinh Dao Chuong 215

By Quyt Nho - tháng 3 19, 2025
Views

Chương 215: Thang Trời Gãy, Tiên Lộ Đoạn

"Tiểu Lục..."

Phương Thành Lãng nghẹn ngào gọi nhũ danh của Ngu Chiêu, vẻ mặt đau đớn và tuyệt vọng.

Hắn biết giữa hắn và Ngu Chiêu đã không còn khả năng vãn hồi.

Thứ hắn nợ nàng không phải chỉ là vài câu quan tâm giả dối, mà là một sinh mệnh tươi đẹp đã bị hủy hoại.

"Diệp, Tụng, Tâm."

Phương Thành Lãng chậm rãi siết chặt nắm tay, sau đó hung hăng đấm xuống mặt đất, trong mắt tràn đầy hận ý khắc cốt ghi tâm.

Diệp Tụng Tâm cấu kết với tà tu, tội ác chồng chất, biến cả tu chân giới thành bàn đạp cho nàng ta phi thăng.

Nàng ta thật đáng chết!

Dựa vào mối hận sâu sắc trong lòng, Phương Thành Lãng chống một tay xuống đất, từ từ đứng dậy.

Hắn nhất định phải tìm được lối ra để rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Trước khi Phù Không Đảo đóng lại, hắn phải tự tay kết liễu Diệp Tụng Tâm, tuyệt đối không để nàng ta tiếp tục lộng hành như kiếp trước!

Dù có phải mang tiếng giết đồng môn, hắn cũng chấp nhận.

Ngu Chiêu mơ một giấc mơ thật dài.

Trong mơ, nàng đến một thôn trang nhỏ và tận mắt chứng kiến một đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời.

Cha mẹ đứa trẻ hết mực yêu thương nó, đặt tên cho nó là Trường Sinh.

Trường Sinh thông minh bẩm sinh, vì gia cảnh nghèo khó mà không thể đi học, nhưng lại nhờ lén nghe thầy đồ giảng bài mà học được không ít chữ nghĩa.

Năm mười tuổi, khi đang lên núi hái thảo dược, Trường Sinh trượt chân rơi xuống một hang động.

Trong hang động đó, cậu nhặt được một cuốn cổ thư thần bí, từ đó bước chân vào con đường tu tiên.

Từ một tán tu vô danh không đáng nhắc đến, từng bước trở thành Hóa Thần đại năng tung hoành thiên hạ, Trường Sinh đã mất ba trăm năm.

Hắn cũng được ca tụng là người có khả năng phi thăng Trung Thiên Giới nhất trong lịch sử.

Tu chân giới mà bọn họ đang sống chỉ là một trong vô số Tiểu Thiên Giới, mà đỉnh cao của tu luyện tại đây chỉ dừng lại ở Hóa Thần hậu kỳ.

Bên trên Tiểu Thiên Giới còn có Trung Thiên Giới và Đại Thiên Giới.

Chỉ khi mở được Thang Trời, bước từ tu chân giới vào Trung Thiên Giới, thì mới có thể đột phá gông cùm xiềng xích, kéo dài tiên lộ.

Không biết từ bao giờ, tu chân giới đã không còn ai có thể mở ra Thang Trời. Vô số lão Hóa Thần đều phải dừng bước ở đỉnh phong, cuối cùng ôm hận mà chết.

Thế nên khi Trường Sinh triệu hồi Thang Trời trong mộng, ngay cả Ngu Chiêu cũng cảm thấy khó tin.

Trước Trường Sinh, đã mấy trăm năm không ai có thể gọi ra Thang Trời.

Thang Trời hệt như trong tưởng tượng, thần thánh trang nghiêm, bạch hạc lượn vòng, tiên âm vang vọng.

Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của vô số tu sĩ, Trường Sinh từng bước leo lên bậc thang, tiến về thánh địa tu luyện trong mơ.

Mười bước, trăm bước, ngàn bước, vạn bước...

Bước chân Trường Sinh chưa từng dừng lại, nhưng hắn vẫn chưa nhìn thấy điểm cuối của Thang Trời.

Tâm tình hắn từ hưng phấn chuyển thành phiền muộn, rồi dần dần hóa thành thất vọng.

Khi đã tích đủ thất vọng, hắn lại cảm thấy lòng mình bình tĩnh trở lại.

Hắn tiếp tục tiến lên.

Chịu đựng nỗi cô độc cùng nỗi sợ về sinh mệnh dần tiêu hao.

Cuối cùng, khi tuổi thọ chỉ còn lại chút ít, hắn đã thấy một cánh cửa ở đỉnh Thang Trời.

Một cánh cửa đá cổ kính, tỏa ra khí tức nặng nề mà uy nghiêm.

Cánh cửa sau lưng chính là Trung Thiên Giới mà vô số tu sĩ ngày đêm mong ngóng.

Khoảnh khắc Trường Sinh đặt tay lên cửa, động tác đẩy cửa của hắn chợt khựng lại.

Một bóng đen bất thường bao trùm tâm trí hắn. Đẩy cánh cửa này ra, có lẽ hắn sẽ phải đối mặt với một sự thật tàn khốc.

Hắn dừng lại ba nhịp thở, sau đó không chút do dự đẩy cửa bước vào.

Cánh cửa chậm rãi mở ra.

Gió lạnh buốt như lưỡi dao sắc bén quét qua người Trường Sinh, thân thể đao thương bất nhập của hắn lập tức xuất hiện vô số vết thương lớn nhỏ.

Nhưng hắn dường như không hề hay biết, chỉ trợn mắt kinh hoàng nhìn cảnh tượng sau cánh cửa.

"Thang Trời gãy, Tiên Lộ đoạn, trời muốn diệt tu chân giới ta!"

Tiếng gào bi ai vang vọng như một nhát búa giáng mạnh, kéo Ngu Chiêu từ giấc mộng trở về thực tại.

Nàng giật mình ngồi bật dậy, bên tai vẫn văng vẳng âm thanh tuyệt vọng của Trường Sinh.

Là mơ sao?

Không, không phải mơ.

Cuộc đời của Trường Sinh quá mức chân thực, nàng đã đắm chìm trong đó từ đầu đến cuối mà không hề cảm thấy bất kỳ điểm nào bất hợp lý.

Vậy rốt cuộc, Trường Sinh đã thấy gì sau cánh cửa ấy mà lại thốt lên rằng "Tiên Lộ đã đoạn tuyệt"?

Tu chân giới thật sự đã đi đến đường cùng rồi sao?

Ánh mắt Ngu Chiêu dần trở nên thâm trầm.

Kiếp trước, nàng đi sai một bước, cuối cùng không thể đứng trên đỉnh cao.

Sống lại một đời, nàng kiên định đạo tâm, muốn bù đắp tiếc nuối năm xưa.

Thế nhưng, những gì nàng chứng kiến hôm nay không khỏi khiến lòng nàng dậy sóng.

Còn cả tấm bia đá khắc chữ "lấy mạng làm đề" cùng giọng nói trong thức hải...

Ngu Chiêu bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, vội vàng quan sát xung quanh.

Lúc này, nàng đang ở trên một hòn đảo nhỏ lơ lửng giữa không trung, ngay trung tâm đảo là một cây cổ thụ rễ sâu bám chặt, tán lá sum suê.

Trên cây treo ba quả màu vàng kim lấp lánh, hình dạng ẩn hiện không rõ ràng.

"Trường Sinh Thụ."

Ngu Chiêu buột miệng thốt lên.

Vừa nói xong, nàng liền sững người.

Vị tiền bối trong giấc mơ tên là Trường Sinh, mà thần thụ trên đảo này cũng có tên là Trường Sinh Thụ—đây chỉ là trùng hợp hay thực sự có liên hệ gì đó?

Mang theo nghi vấn trong lòng, Ngu Chiêu chậm rãi bước đến gần Trường Sinh Thụ.

Nhưng khi còn cách ba trượng, nàng bị một bức tường vô hình chặn lại.

Ngu Chiêu dừng bước, chắp tay hành lễ: "Dám hỏi, Trường Sinh tiền bối có ở đây chăng?"

"Xào xạc—"

Một cơn gió nhẹ lướt qua, lá cây Trường Sinh Thụ khẽ lay động, phát ra âm thanh sột soạt.

"Trường Sinh tiền bối đưa vãn bối đến nơi này, có điều gì muốn chỉ dạy chăng?"

Ngu Chiêu lại hỏi.

"Trường Sinh... Đại Đạo... Di nguyện..."

Một giọng nói trầm bổng mờ ảo truyền vào tai nàng, nhưng lại đứt quãng.

Ngu Chiêu cố gắng lắng nghe, cuối cùng chỉ nghe rõ được vài từ rời rạc.

Nhìn Trường Sinh Thụ, hồi tưởng lại ba câu hỏi mà nàng đã trả lời trước khi lên đảo, cùng với những điều đã trải qua trong mộng cảnh, nàng dần hiểu ra ý tứ mà Trường Sinh tiền bối muốn truyền đạt.

"Tiền bối, sau khi tu luyện Vô Tình Đạo, nguyện vọng cả đời của Ngu Chiêu chính là chứng đạo phi thăng.

Thang Trời gãy, ta có thể tái dựng Thiên Thê. Tiên Lộ đoạn, ta nguyện dùng thân mở lối. Trời muốn diệt tu chân giới, ta sẽ nghịch thiên mà đi, không chết không dừng!"

"Rắc rắc rắc—"

Bức tường vô hình trước mắt nàng từng chút một nứt vỡ.

Ba quả Trường Sinh rực rỡ như ba vệt lưu quang lao vào lòng nàng với sức mạnh to lớn đến mức suýt nữa đẩy nàng ngã nhào.

Ngu Chiêu lảo đảo một bước, ổn định thân hình, sau đó cúi đầu cảm tạ: "Đa tạ tiền bối."

Nàng cẩn thận ôm ba quả Trường Sinh hành lễ với Trường Sinh Thụ. Khi đứng dậy, nàng bỗng chốc xuất hiện bên ngoài động đá nơi trước đó nàng hái tổ yến.

Nàng lập tức lấy ra một hộp ngọc, cẩn thận đặt ba quả Trường Sinh vào trong, sau đó mới cất vào không gian trữ vật.

Tiếp đó, nàng bố trí vài tầng huyễn trận quanh thân, lặng lẽ tiến vào động.

Lần trước, Phương Thành Lãng và Tô Minh bất ngờ xuất hiện khiến kế hoạch thu thập tổ yến của nàng bị gián đoạn. Giờ nhân lúc xung quanh không có ai, nàng phải mau chóng lấy nốt phần còn lại.

Khi bóng dáng Ngu Chiêu xuất hiện trên thủy kính một lần nữa, tông chủ Tịch Nguyên lúc nãy còn mang bộ mặt ủ dột bỗng vui mừng quá đỗi, đập mạnh một cái lên đùi, cười đến hở cả hàm răng.

"Tốt! Tốt! Ngu Chiêu không sao là tốt rồi!"

Trái lại, chưởng môn Ngũ Tang lại chú ý đến ba quả Trường Sinh lấp lánh trong lòng Ngu Chiêu, trong mắt lóe lên tia sáng khác thường.

Quả Trường Sinh vốn chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, ngay cả ông—chưởng môn Thanh Mộc Môn—cũng chưa từng tận mắt chứng kiến.

Thế nhưng trực giác và nhãn lực của tu sĩ nói cho hắn biết rằng ba quả trong tay Ngu Chiêu chính là Quả Trường Sinh ngàn năm khó gặp!

Ngu Chiêu thực sự đã tìm thấy Trường Sinh Thụ, hơn nữa còn hái xuống Quả Trường Sinh!

Ba quả Trường Sinh... Có lẽ nàng sẽ dành một quả cho Dược Vô Kỵ, giữ lại một quả cho bản thân, vậy tức là vẫn còn một quả dư ra.

Ngũ Tang chưởng môn lập tức bắt đầu suy tính xem liệu ông có thể dùng linh đan để đổi lấy Quả Trường Sinh Quả hay không.


~~~ Lời Bạn Quýt ~~~
Ui đọc chương này lại nhớ đến "Thiên quan tứ phúc" ý! Nhớ cảnh bước lên thang trời rồi gánh nặng muôn dân trăm họ của vị Thái Tử ấy ahuhuhu.
Bạn nào chưa đọc có thể xem thử nha. Thiên quan tứ phúc có cả truyện chữ, manhua và anime luôn thì phải.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments