Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 005

By Quyt Nho - tháng 3 18, 2025
Views

Chương 5: Người Vợ Bị Phản Bội Trong Truyện Tổng Tài Cũ (5)

Bốn người gọi bảy, tám món đặc sản là đủ ăn. Tuy rằng họ có tiền, nhưng được dạy dỗ tốt, không tán thành việc lãng phí thức ăn.

Bọn họ ngồi ở một chiếc bàn hình chữ nhật, ba mẹ Cố ngồi cùng một bên, Cố Kiều Kiều và Tưởng Tinh Vọng ngồi cạnh nhau, giữa hai người chỉ cách nhau một nắm tay.

Tưởng Tinh Vọng để ý thấy suốt bữa ăn, Cố Kiều Kiều không hề gắp tôm. Anh nhớ trước đây cô rất thích ăn tôm cơ mà? Vì thế liền hỏi: “Kiều Kiều, sao em không ăn tôm vậy?”

Cố Kiều Kiều lè lưỡi, ngại ngùng nói: “Em lười quá, không muốn bóc vỏ!”

Tưởng Tinh Vọng sững người. Anh nhớ lần trước ăn cơm cùng nhau, Cố Kiều Kiều từng bóc không ít tôm cho Mặc Vân Đình.

Bản thân cô ăn thì lười bóc, nhưng lại sẵn sàng bóc cho Mặc Vân Đình… Vậy nên… cô ấy yêu hắn ta đến thế sao…

Rõ ràng là tôm tươi ngọt thơm ngon, nhưng khi ăn vào lại có chút đắng chát…

“Để anh bóc cho em.”

Tưởng Tinh Vọng cầm một con tôm tít lên. Ngón tay anh thon dài, móng tay tròn trịa, được cắt tỉa gọn gàng. Bàn tay quen cầm dao phẫu thuật của anh di chuyển nhanh chóng, chỉ vài giây đã bóc xong một con tôm.

Anh chấm chút gia vị, chuẩn bị đưa cho Cố Kiều Kiều, nhưng cô lại bất ngờ “chụp” một miếng, trực tiếp cắn lấy con tôm trong tay anh.

Động tác quá nhanh, cô không chỉ ngậm lấy tôm mà còn chạm vào ngón tay anh. Dù chỉ trong thoáng chốc…

Nhưng cả người Tưởng Tinh Vọng lập tức cứng đờ, dường như tất cả cảm giác trên cơ thể đều dồn vào đầu ngón tay, nơi vừa lướt qua làn môi mềm mại, ấm áp của cô.

“Cảm ơn anh Tưởng, tôm ngon quá!”

Cố Kiều Kiều nghiêng đầu cười rạng rỡ với anh, Tưởng Tinh Vọng mới cảm giác bản thân như sống lại, cơ thể có thể cử động trở lại.

Hai người chạm mắt nhau. Nhìn vào đôi mắt hồ ly trong veo của cô, anh không nhịn được mà mỉm cười dịu dàng, tiếp tục bóc tôm cho cô.

Ba mẹ Cố không nhận ra điều gì khác lạ. Cố Kiều Kiều vốn có tính cách hoạt bát, thẳng thắn, hành động của cô cũng rất bình thường.

Chỉ có thể nói, Tưởng Tinh Vọng che giấu quá giỏi. Nếu không phải Cố Kiều Kiều đã trải qua nhiều thế giới, cô cũng sẽ không phát hiện ra anh lại thích nguyên chủ.

Thú vị đấy.

Cô nhớ lại trong cốt truyện gốc, sau khi nguyên chủ qua đời, nhóm bốn người bọn họ tan rã. Thậm chí, họ còn không tham dự đám cưới của Mặc Vân Đình và Ôn Thiến.

“Ký chủ, nếu ba người họ đều có tình cảm với Cố Kiều Kiều, vậy phải chọn ai đây?”

“Tôi là con nít chắc?” Cố Kiều Kiều trả lời 888 trong đầu.

888 cảm thấy mình không theo kịp tư duy của cô nữa rồi. Chuyện chọn ai thì liên quan gì đến con nít chứ?

“888, mi lên mạng nhiều vào, bớt nghe lén suy nghĩ của tôi thì sẽ hiểu.”

Đúng là hệ thống ngốc nghếch.

Trẻ con mới phải lựa chọn, còn cô là người trưởng thành.

Khi đến văn phòng của Tưởng Tinh Vọng, mấy tờ báo cáo kiểm tra sức khỏe đã được đặt sẵn trên bàn làm việc của anh.

Anh mời ba người ngồi xuống sofa, sau đó cầm lấy từng bản báo cáo xem xét.

Đầu tiên là của Cố Kiều Kiều, không có vấn đề gì, rất khỏe mạnh.

Tiếp theo là của mẹ Cố, vẫn là một số bệnh cũ, không nghiêm trọng, chỉ cần nhập viện định kỳ để tiêm thuốc là được.

Nhưng khi nhìn đến báo cáo của ba Cố, Tưởng Tinh Vọng bỗng ngồi thẳng người dậy, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.

Cố Kiều Kiều vẫn luôn quan sát Tưởng Tinh Vọng, thấy sắc mặt anh thay đổi thì lập tức căng thẳng, không kìm được mà đứng dậy đi đến bên cạnh anh, lo lắng hỏi:

“Sao thế? Sao thế? Có vấn đề gì à?”

Tưởng Tinh Vọng nhìn vẻ mặt bối rối của cô, lại nhìn sang ba mẹ Cố cũng đang căng thẳng theo, trầm giọng nói:

“Trong não của bác Cố có một khối u…”

Hắn còn chưa nói hết câu, Cố Kiều Kiều đã lảo đảo, suýt nữa ngã xuống. Tưởng Tinh Vọng vội vàng đỡ lấy cô, dìu cô ngồi lại xuống sofa.

Nhìn ba người đang hoảng loạn, anh nhanh chóng trấn an:

“Theo kết quả hiện tại, đó là u lành. Đợi lát nữa sắp xếp cho bác Cố làm CT não, rồi tranh thủ tiến hành phẫu thuật cắt bỏ khối u trong vòng hai ngày tới là không sao cả.”

Ba Cố từng trải qua nhiều sóng gió nên tâm trạng khá bình tĩnh, nhưng mẹ Cố thì không giữ được bình tĩnh, kích động hỏi:

“Nhất định phải phẫu thuật sao?”

Phẫu thuật não… nghĩa là phải mở hộp sọ… Nếu chẳng may xảy ra chuyện…

Mẹ Cố bật khóc. Người cần phẫu thuật rõ ràng là ba Cố, nhưng người được an ủi lại là bà.

Những cặp vợ chồng nhà giàu hiếm khi có tình cảm sâu đậm như vậy, cũng vì thế mà trong cốt truyện gốc, sau khi ba Cố qua đời, mẹ Cố cũng đi theo.

Cố Kiều Kiều cụp mắt, nắm tay mẹ Cố để trấn an bà.

Tưởng Tinh Vọng xem lại báo cáo một lần nữa rồi nói:

“Dù khối u này lành tính, nhưng dẫu sao nó cũng là thứ thừa trong não. Nếu để mặc nó, sau này bác Cố có thể bị xuất huyết não do huyết áp cao, khi ấy tình hình sẽ nghiêm trọng hơn.”

Anh dùng góc độ chuyên môn của một bác sĩ để giải thích bệnh tình.

Bầu không khí trong phòng làm việc bỗng trầm xuống.

Vẫn là Cố Kiều Kiều phá vỡ sự im lặng, cô kiên định nói:

“Ba nên phẫu thuật sớm đi ạ.”

Trong cốt truyện gốc, ba Cố vì cú sốc phá sản của tập đoàn Cố Thị mà bị xuất huyết não, chắc chắn nguyên nhân là do khối u này.

Dù lần này có cô ở đây, cô sẽ không để Cố Thị phá sản, nhưng để một quả bom hẹn giờ trong cơ thể ba mình thì vẫn rất nguy hiểm.

Mở hộp sọ nghe có vẻ đáng sợ, nhưng cô tin tưởng Tưởng Tinh Vọng. Từ giọng điệu của anh có thể nghe ra rằng đây không phải ca phẫu thuật lớn.

Ba Cố gật đầu. Mẹ Cố lại lo lắng hỏi:

“Phẫu thuật này có nguy hiểm không?”

Tưởng Tinh Vọng tự tin cười:

“Giao cho cháu đi. Những ca mổ não phức tạp hơn cháu còn làm được, ca này đối với cháu chỉ là một tiểu phẫu thôi.”

Mẹ Cố thở phào nhẹ nhõm.

Cố Kiều Kiều nắm lấy tay Tưởng Tinh Vọng, chân thành nói:

“Cảm ơn anh Tưởng! Ba em nhờ cả vào anh.”

Ạnh nhìn bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô đang nắm lấy tay mình.

Cố Kiều Kiều chú ý đến ánh mắt của anh, có chút ngại ngùng liền buông tay ra, rồi cười với anh một cái thật ngọt ngào.

Buổi chiều, Tưởng Tinh Vọng còn có ca phẫu thuật khác. Anh đã sắp xếp nhân viên làm thủ tục nhập viện cho ba Cố, đưa vào phòng VIP, đồng thời tiến hành chụp CT não. Sau khi xem kết quả, ca phẫu thuật được quyết định thực hiện vào chiều mai.

Bận rộn cả ngày trời, đến khi xong xuôi thì đã bảy giờ tối.

Phòng VIP thực chất là một căn hộ nhỏ, mẹ Cố quyết định ở lại bệnh viện với ba Cố, không về nhà nữa.

Cố Kiều Kiều thấy vậy cũng tốt, cô có lý do để ở khách sạn gần đó.

Bởi vì tối nay, Mặc Vân Đình sẽ tham gia một bữa tiệc rượu trong khách sạn gần đây.

Vở kịch hay sắp mở màn, sao cô có thể vắng mặt được chứ?

Ban đầu, Tưởng Tinh Vọng muốn đưa cô đến khách sạn, nhưng cô lấy lý do anh đã phẫu thuật bận cả một ngày rất mệt để từ chối.

“888, xem tình hình của Mặc Vân Đình đi.”

Một màn hình trong suốt hiện lên, bên trong là một căn phòng VIP lớn. Mặc Vân Đình đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên, còn Ôn Thiến thì ngồi cạnh hắn, cầm điện thoại của hắn trên tay.

Hừ.

Cố Kiều Kiều lấy điện thoại ra, gọi cho Mặc Vân Đình.

Trên màn hình, Ôn Thiến vừa thấy tên "Kiều Kiều" gọi đến, lập tức bấm tắt điện thoại, chuyển sang chế độ im lặng.

Mặc Vân Đình quay đầu hỏi: “Ai gọi thế?”

Ôn Thiến giả vờ thản nhiên lắc đầu: “Không biết, mới đổ chuông một tiếng rồi tắt luôn.”

Mặc Vân Đình đang bàn chuyện hợp tác với người đàn ông trung niên nên không để ý đến điện thoại nữa.

Cố Kiều Kiều cười lạnh.

Quả nhiên, đóa bạch liên hoa này cũng chẳng đơn thuần như vẻ ngoài.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments