Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 013

By Quyt Nho - tháng 3 22, 2025
Views

Chương 13: Người Vợ Bị Phản Bội Trong Truyện Tổng Tài Cũ (13)

Thẩm Yến Uyên vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài, nghe thấy tiếng gõ cửa, anh khẽ hắng giọng: “Mời vào.”

Cố Kiều Kiều mang theo nụ cười nhàn nhạt bước vào, trên tay cầm một chiếc túi, duyên dáng đứng trước bàn làm việc của Thẩm Yến Uyên.

“Tổng giám đốc Thẩm, em đến giờ này có làm phiền anh không?”

Thẩm Yến Uyên đứng dậy, nhận lấy chiếc túi rồi tiện tay đặt lên sofa, “Không đâu, giờ này anh không bận. Ngồi xuống đây đi.” Anh dừng một chút rồi hỏi: “Em muốn uống cà phê hay trà?”

Cố Kiều Kiều lắc đầu, “Không cần đâu ạ, em chỉ đến trả áo thôi, lát nữa phải đi ngay!”

Thẩm Yến Uyên gật đầu, trong lòng thoáng có chút mất mát nhưng cũng không nói gì. Vốn dĩ anh không phải kiểu người giỏi ăn nói.

Cố Kiều Kiều chớp mắt, hỏi anh: “Tổng giám đốc Thẩm, hôm đó em say rượu, cảm ơn anh đã đưa em về nhà nhé. Em không có làm loạn lên chứ? Haha.”

Nghĩ đến ba lần ôm hôm đó cùng dáng vẻ như một chú hồ ly nhỏ của Cố Kiều Kiều, đôi mắt Thẩm Yến Uyên ánh lên ý cười: “Không có.”

Nhớ lại lời cô than thở đêm đó, anh lại hỏi: “Em… và Vân Đình dạo này thế nào rồi?”

Nụ cười của Cố Kiều Kiều chợt nhạt đi, cô cúi đầu, toàn thân tỏa ra một cảm giác mất mát và tuyệt vọng. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, cô lại ngẩng đầu, nở nụ cười: “Bọn em rất tốt mà. Tối nay chẳng phải còn hẹn ăn tối cùng nhau sao?”

“Ừm.” Thẩm Yến Uyên sáng nay có nhận được tin nhắn từ Mặc Vân Đình, nói là tối nay họ sẽ tụ tập. Trước đây bốn người họ cũng từng đi ăn cùng nhau không ít lần, nhưng đây là lần đầu tiên Mặc Vân Đình đưa Cố Kiều Kiều theo.

Quan hệ giữa hai người họ lại tiến thêm một bước?

Nghĩ đến khả năng này, không hiểu sao trong lòng Thẩm Yến Uyên lại càng nặng nề hơn.

“Vậy tối gặp lại nhé, em về nhà trước đây. Bye bye ~”

“Ừ, tối gặp.”

……

Rời khỏi công ty của Thẩm Yến Uyên, Cố Kiều Kiều không về nhà ngay mà đi thẳng đến tập đoàn Mặc thị gần đó. Biết đâu lại có trò hay để xem.

Cô đeo kính râm, bắt chước dáng vẻ của nguyên chủ, hơi nâng cằm lên, tao nhã đi qua sảnh lớn rồi vào thang máy.

Nhân viên của Mặc thị ai cũng nhận ra cô nên không ai dám ngăn cản.

Ngay sau khi Cố Kiều Kiều rời đi, lễ tân nhanh chóng rút điện thoại ra và gửi tin nhắn vào nhóm chat nội bộ.

[Mọi người ơi, đại tiểu thư lại đến rồi đây!]

[Không đến mới lạ đấy!]

[Từ lần bị tổng giám đốc Mặc làm mất mặt đến giờ mới mấy ngày, lại vội vàng chạy tới rồi.]

[Lại có kịch hay để xem rồi, không biết lần này thư ký Ôn có bị làm khó không đây?]

Cố Kiều Kiều chẳng buồn để tâm đến những ánh mắt dò xét kia, cô trực tiếp bước đến văn phòng của Mặc Vân Đình, không gõ cửa mà đẩy thẳng ra.

Và ngay lập tức, cô nhìn thấy cảnh Mặc Vân Đình đang bế Ôn Thiến trong tư thế công chúa.

Chiếc hộp bánh ngọt trong tay Cố Kiều Kiều rơi xuống đất, phát ra một tiếng "bộp" nặng nề.

“Các người đang làm gì vậy?!”

Giọng của Cố Kiều Kiều không lớn, thậm chí không nghe ra chút tức giận nào, khác hẳn với dáng vẻ dễ nổi nóng trước đây của cô. Nhưng nếu nhìn kỹ bàn tay cô, có thể thấy chúng đang siết chặt, như thể đang cố kiềm nén điều gì đó.

Mặc Vân Đình vừa nhìn thấy Cố Kiều Kiều thì thoáng hoảng hốt, theo bản năng liền buông tay. Kết quả là Ôn Thiến trong lòng hắn bị thả rơi xuống đất.

“Ưm!” Ôn Thiến không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn—mông của cô ta! Nhưng cả Mặc Vân Đình và Cố Kiều Kiều đều không nhìn cô ta, Ôn Thiến chỉ có thể cắn môi, nhịn đau mà không dám lên tiếng.

“Các người đang làm gì vậy?” Cố Kiều Kiều lặp lại câu hỏi lần nữa, giọng nói lần này càng bình tĩnh hơn, nhưng trong đôi mắt cô lại bắt đầu ánh lên những giọt nước mắt.

Nhìn dáng vẻ này của Cố Kiều Kiều, Mặc Vân Đình càng hoảng. Hắn há miệng định giải thích, nhưng chợt nghĩ tới điều gì đó rồi lại im lặng.

Hắn không thể nói rằng vừa rồi Ôn Thiến đến đưa tài liệu, vì chân còn đau nên suýt ngã, hắn chỉ thuận tay đỡ lấy cô ta và định đặt cô ta lên sofa ngồi xuống. Hoàn toàn là hành động vô thức.

Thấy Mặc Vân Đình im lặng, sắc mặt Ôn Thiến cứng đờ, cô ta cảm giác xương cụt của mình sắp gãy mất!

Nhưng cô ta vẫn cắn răng chịu đau, đứng dậy, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, vội vàng giải thích với Cố Kiều Kiều: “Tôi… tôi vừa trật chân một chút, tổng giám đốc Mặc chỉ đỡ tôi thôi, chúng tôi không làm gì cả. Anh ấy chỉ định đặt tôi lên sofa. Hơn nữa… đây là văn phòng mà…”

Giọng của Ôn Thiến có chút bối rối, càng nói càng nhỏ.

Cố Kiều Kiều cười lạnh trong lòng, nhặt lấy chiếc bánh ngọt rơi dưới đất rồi ném thẳng vào mặt Ôn Thiến.

Cô ta hét lên một tiếng.

Cố Kiều Kiều lạnh lùng nhìn cô ta, hừ một tiếng: “Lần này là lần thứ mấy rồi? Ngày nào cũng không phải trật chân thì lại ngã, hết lần này tới lần khác quyến rũ sếp. Thư ký như cô cũng tận tâm thật đấy.”

“Tôi… tôi không có quyến rũ tổng giám đốc Mặc! Tôi không phải loại người như vậy!” Ôn Thiến không quan tâm mặt mình đã bị dính đầy kem bánh, vội vàng lắc đầu.

Nghe thấy giọng điệu châm chọc của Cố Kiều Kiều, Mặc Vân Đình cau mày: “Kiều Kiều! Sao em lại bắt đầu nữa rồi?”

Hắn vẫn không thích dáng vẻ này của cô. Trước đây cũng vậy, hắn với Ôn Thiến vốn chẳng có gì, nhưng mỗi lần bị Cố Kiều Kiều bắt gặp, cô đều nổi giận.

“Lại nữa? Haha, chẳng phải em vẫn luôn như vậy sao? Hay là hôm nay Mặc ca ca mới biết em là người thế nào?” Cố Kiều Kiều nhìn thẳng vào mắt Mặc Vân Đình, nước mắt bắt đầu lăn dài trên gương mặt trắng trẻo.

Mặc Vân Đình dường như có thể nghe thấy tiếng giọt nước mắt rơi xuống sàn, trong lòng hắn chợt trĩu nặng.

Nhìn ánh mắt đầy mất mát của cô, hắn lại càng cảm thấy khó chịu hơn. Đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác như vậy.

Tên đàn ông khốn kiếp này, bắt đầu thấy đau lòng rồi sao? Mới chỉ là khởi đầu thôi mà.

Cố Kiều Kiều khẽ kéo khóe môi, nở một nụ cười cay đắng, giọng nói thấp dần: “Chẳng lẽ, Vân Đình ca ca không biết vì sao em lại như vậy sao?”

Mặc Vân Đình bối rối: “Kiều Kiều, anh đã giải thích với em rất nhiều lần rồi, anh và Ôn Thiến chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường, giữa bọn anh hoàn toàn không có gì cả.”

Câu cuối cùng hắn nói ra có chút thiếu tự tin, vì vậy hắn cũng không nghe rõ Cố Kiều Kiều vừa lẩm bẩm điều gì, chỉ thấy cô trông có vẻ buồn bã.

“Kiều Kiều, em vừa nói gì?”

Cố Kiều Kiều lắc đầu, “Không có gì cả.”

Thấy vẻ mặt cô trở lại bình thường, Mặc Vân Đình cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục nói: “Em đừng lúc nào cũng suy nghĩ lung tung, lần nào cũng làm ầm lên như vậy…”

Lời hắn còn chưa dứt, đã bị Cố Kiều Kiều lớn tiếng ngắt lời. Giọng cô có chút run rẩy, mang theo sự kìm nén: “Lần nào cũng làm ầm lên? Nhưng Vân Đình ca ca, anh có bao giờ nghĩ đến lý do không?”

“Em làm ầm lên, em ghen tuông, em tức giận là vì em thích anh! Là vì em yêu anh! Em không thích anh thân mật với người phụ nữ khác, thấy anh ôm người khác em không được ghen sao? Em là vợ của anh, Vân Đình ca ca, như vậy có công bằng chút nào không?”

Từng câu, từng chữ của Cố Kiều Kiều như những mũi dao đâm thẳng vào lòng Mặc Vân Đình, khiến hắn đau nhói, thậm chí còn có một cảm giác mất mát không tên.

Hắn chưa từng nghĩ rằng Cố Kiều Kiều lại yêu hắn đến mức này…

Hắn luôn biết cô thích hắn, nhưng chưa bao giờ có một khoảnh khắc nào khiến hắn cảm nhận rõ ràng như lúc này—tình cảm của cô sâu nặng đến thế.

“Kiều Kiều…” Hắn không biết phải nói gì. Chẳng lẽ nói rằng hắn cũng thích cô sao? Nhưng ngay khoảnh khắc này, hắn bỗng nhận ra tình cảm của mình quá hời hợt.

Cố Kiều Kiều lau nước mắt, đôi mắt đỏ hoe ánh lên sự kiên quyết: “Được, từ nay em sẽ không đến công ty của anh nữa! Tùy anh và thư ký của anh muốn ôm ôm ấp ấp thế nào cũng được, em sẽ không đến làm phiền anh nữa.”

Cô nhặt nốt mấy miếng bánh nhỏ dưới đất, ném thẳng vào mặt hai người họ.

Sau đó để lại một câu nhẹ bẫng: “Em mệt rồi, Vân Đình ca ca.”

  • Share:

You Might Also Like

0 comments