Chương 154: Lại là một tên yêu nghiệt
Người dịch: Lia Wang
Beta: Quýt
—
"Phương Thành Lãng, người của Ngũ Hành Đạo Tông chẳng nhẽ đều nhát gan như ngươi sao? Vậy Ngũ Hành Đạo Tông sao có thể có mặt mũi đứng đầu? Sau này, vẫn là xếp dưới Thanh Mộc Môn chúng ta thôi, ha ha ha ha ha!"
“ Ha ha ha ha ha!"
Tiếng cười ầm ĩ lọt vào tai Phương Thành Lãng, ánh mắt lơ đãng của hắn đột nhiên trở nên kiên định.
Danh dự của Ngũ Hành Đạo Tông không thể bị người khác chà đạp. Cho dù có liều mạng, hắn cũng phải bảo vệ tôn nghiêm của tông môn.
Ngay lúc hắn chuẩn bị nghiến răng chấp nhận, Ngu Chiêu đã chặc lưỡi trước một bước, thu hút tất cả sự chú ý của mọi người qua.
"Du Phi, ta không có ý kiến việc ngươi muốn giẫm lên Phương Thành Lãng để khẳng định quyền thế, nhưng ngươi không nên lấy danh nghĩa Ngũ Hành Đạo Tông ra chế nhạo. Ngươi thật sự cho rằng Ngũ Hành Đạo Tông ta không còn ai sao?"
Ngu Chiêu thực ra không có cảm giác thuộc về Ngũ Hành Đạo Tông quá nhiều. Nhưng Ngũ Hành Đạo Tông là nơi mà Chu sư tỷ nguyện ý bảo vệ bằng cả mạng sống.
Hơn nữa, khi nàng chuẩn bị ra ngoài tu luyện, Tễ Nguyên tông chủ đã cho nàng một khoản lớn linh thạch, điều này đã giúp nàng bớt được không ít phiền toái.
Nàng nghĩ rằng cho dù là vì hai người này, nàng cũng không thể trơ mắt nhìn Ngũ Hành Tông bị kẻ khác vu khống ác ý.
"Hả? Ngươi cũng là người của Ngũ Hành Đạo Tông sao?"
Du Phi và những người khác đều giật mình.
Không phải nói chỉ có hai đệ tử của Ngũ Hành Đạo Tông đang dưỡng thương ở tông môn sao, vậy người đó từ đâu mà tới?
Lại còn là một nữ nhân.
Du Phi nhìn Ngu Chiêu từ trên xuống dưới, ánh mắt phát sáng: "Chẳng lẽ ngươi là Chu Kim Việt của Ngũ Hành Đạo Tông sao?"
Là đệ tử đầu tiên của tông chủ Ngũ Hành Đạo Tông, danh tiếng của Chu Cẩm Nguyệt trong giới tu chân không hề kém Phương Thành Lãng.
Ngu Chiêu cười khẽ, "Ta không phải là Chu sư tỷ, ta tên là Ngu Chiêu, là đệ tử nội môn của Ngũ Hành Đạo Tông."
Ánh mắt Du Phi thoáng qua vẻ khinh thường, hắn kéo dài giọng nói: "Ồ, thì ra chỉ là đệ tử nội môn thôi."
Cũng giống như sự phân chia Đan Đường, Dược Đường, Vũ Đường của Thanh Mộc Môn, trong số đệ tử Ngũ Hành Đạo Tông cũng có sự phân chia thứ bậc.
Danh tiếng của đệ tử nội môn của Ngũ Hành Đạo Tông hiển nhiên không sánh bằng đệ tử chân truyền.
Người mà Du Phi muốn khiêu chiến, Phương Thành Lãng, cũng chính là người có danh hiệu đệ tử chân truyền.
"Không phải chứ, ta đã không ghét bỏ ngươi, nhưng ngươi, một đệ tử Vũ Đường, lại coi thường đệ tử nội môn chúng ta?" Ngu Chiêu giả vờ kinh ngạc.
"Thật ngạo mạn!”
Lời nói của Ngu Chiêu rõ ràng đã chọc trúng vào nỗi đau của Du Phi và các đệ tử Vũ Đường khác.
Bọn họ vốn dĩ đã cảm thấy bất công vì các đệ tử Vũ Đường danh tiếng không bằng các đệ tử Ngũ Hành Đạo Tông, bây giờ một đệ tử nội môn Kim Đan Sơ kỳ vậy mà lại dám dùng chiêu này để khiêu khích, chẳng khác nào tát vào mặt bọn họ.
Ngu Chiêu, nếu ngươi không xin lỗi chúng ta, đừng trách ta không khách khí." Du Phi bực tức nói.
Ngu Chiêu giơ tay lên, hắn ngoắc ngón tay trỏ ám chỉ, "Đến đi."
"Tiểu Lục!"
Phương Thành Lãng kinh hãi.
Đừng nói đến người khác, chỉ nói đến tu vi Kim Đan hậu kỳ của Du Phi, Dư Chiêu căn bản không có cơ hội thắng được hắn.
Nàng còn nói năng lỗ mãng, chọc giận nhiều người, đợi thêm một lát sợ là sẽ phải gánh chịu hậu quả tàn khốc.
"Các vị đạo hữu, những lời sư muội ta vừa rồi nói chỉ là những lời vô tri, mất trí, vẫn mong..."
Phương Thành Lãng muốn thay Ngu Chiêu giải thích, xoa dịu cơn tức giận của đám người Thanh Mộc Môn, bù lại nhận được một đôi mắt thất vọng.
"Phương Thành Lãng!"
Hắn dừng lại vì kinh ngạc.
"Lại thế nữa rồi."
Cái gì cơ?
"Lại thế nữa."
Ngu Chiêu nhìn hắn, trên mặt lộ vẻ phức tạp không thể nhìn thấu.
"Phương Thành Lãng, trong mắt của ngươi lời nói của ta trước giờ vẫn luôn không có trọng lượng. Ngay cả khi ta đã tự mình đối điện trong Chiểu Trạch Lâm, ngươi vẫn không thừa nhận năng lực của ta.
Ngươi tỉnh lại đi, ta sớm đã không còn là Ngu Chiêu của ngày xưa nữa. Bây giờ ta không cần dựa dẫm vào bất kỳ ai, lời nói của ta càng không phải là những lời tự phụ không có tính toán.”
Phương Thành Lãng như bị sét đánh.
Hắn, hắn lại làm sai điều gì sao?
Ngu Chiêu từng bước đi qua hắn, rồi dừng lại trước mặt hắn, đứng mặt đối mặt với Du Phi.
Tấm lưng nàng không cao, nhưng lại có một sức mạnh vô hình khiến người ta phải ngước nhìn.
"Du Phi, nếu thua, nhớ xin lỗi Ngũ Hành Đạo Tông."
Du Phi cười lạnh đáp lại.
"Ta sẽ không thua đâu."
Ánh mắt hai người chạm nhau, trong hơi thở tiếp theo, bóng dáng hai người đồng thời biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Cuộc chiến đã bắt đầu rồi! Nhanh, nhanh tránh ra!"
"Lùi lại, lùi lại!"
"Đi, đừng chặn đường ở đây!"
Phương Thành Lãng ngờ nghệch, không biết bị ai kéo sang một bên, trong đầu vẫn đang không ngừng vang vọng những lời Ngu Chiêu vừa nói.
Du Phi trên miệng chế nhạo Ngũ Hành Đạo Tông, nhưng kỳ thật trong thâm tâm không dám lơ là cảnh giác.
Hắn ta kéo dài khoảng cách, một tay cầm pháp khí, tay kia nắm chặt pháp quyết phòng ngự, thần thức bao phủ xung quanh.
Một lần, hai lần...
Hửm?
Người đâu rồi?
Các đệ tử của Thanh Mộc Môn cũng mở to mắt.
Một Ngu Chiêu to lớn như vậy làm sao có thể trong chớp mắt biến mất khỏi quảng trường?
Các trưởng lão vừa mới tản đi không lâu ngay khi nhận được tin tức, đã gấp rút từ khắp nơi trở về.
Họ không phải đến đây để ngăn cản cuộc chiến, mà với thái độ quan sát và học hỏi.
Ngũ Hành Đạo Tông đã liên tiếp mấy kỳ giành được vị trí đứng đầu trong cuộc thi giữa các tông môn. Nghe nói đệ tử Ngũ Hành Đạo Tông mấy năm gần đây còn xuất chúng hơn cả những thí sinh tham gia cuộc thi năm trước.
Bây giờ có cơ hội tìm hiểu chi tiết trước, bọn họ mừng rỡ không thôi, càng sẽ không ngăn cản.
Chỉ là khi bọn họ đến quảng trường tông môn, phát hiện quảng trường cực kỳ yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh chiến đấu kịch liệt nào.
Bọn họ tụ tập lại, ý thức quét qua, khóe miệng vừa mới nhếch lên đã cụp xuống.
Đây là một trận thi đấu không có chút hồi hộp nào.
Tại sao lại nói như vậy?
Đương nhiên là vì đối thủ gần như đứng ở trên trán Du Phi, nhưng Du Phi vẫn không hề hay biết, mà đang tìm kiếm bóng dáng đối thủ khắp nơi.
“Ngũ Hành Tông từ khi nào lại có một đệ tử giỏi huyễn thuật? Thế này thì còn đánh làm sao được?" Một vị trưởng lão thở dài bất lực.
"Thật kỳ quái, vị nữ tu này chẳng qua chỉ là Kim Đan sơ kỳ, làm thế nào có thể thi triển huyễn thuật thành thạo đến mức ngay cả Kim Đan hậu kỳ như Du Phi cũng bị lừa."
Huyễn thuật này dựa vào không phải là linh lực, mà là sức mạnh của thần trí. Hiển nhiên, sức mạnh thần trí của nàng đã vượt xa những người có cùng phạm vi linh lực. "
"Lại là một tên yêu nghiệt."
Tu vi thấp nhất của các trưởng lão trong Thanh Mộc Tông cũng đã là sơ kỳ Nguyên Anh.
Những chướng ngại mà các đệ tử Kim Đan kỳ không thể nhìn thấu, trong mắt họ chẳng là gì cả.
Chỉ là điều này không ngăn cản họ khỏi kinh ngạc.
"Nàng ấy tên gì?"
La trưởng lão, người duy nhất từng có tiếp xúc qua với Ngu Chiêu, trả lời:
"Tên nàng ấy là Ngu Chiêu. Theo lời nàng nói, thì nàng là đệ tử nội môn của Ngũ Hành Đạo Tông và không có sư phụ."
"Cái gì?"
Các trưởng lão đều kinh ngạc.
Nếu một đệ tử nội môn không có sư phụ có thể đánh bại đệ tử hàng đầu Vũ Đường Du Phi, vậy đệ tử chân truyền của Ngũ Hành Đạo Tông sẽ có thực lực đáng sợ đến mức nào?
Các trưởng lão nhìn nhau, trên mặt chỉ có vẻ cay đắng.
Xem ra trong cuộc thi đoàn đội năm nay của giới tu chân, Thanh Mộc Môn của bọn họ chỉ đành cạnh tranh với Thiên Kiếm Môn để giành vị trí thứ hai rồi.
Các trưởng lão đã đoán trước được kết cục, nhưng người trong cuộc Du Phi vẫn chưa biết sự tình.
Sau khi tìm kiếm khắp nơi mà không có kết quả, hắn ta ngày càng lo lắng.
"Ngu Chiêu! Đừng trốn nữa! Ta đã nhìn thấy rồi!"
Đáp lại hắn ta là sự im lặng.
"Ngu Chiêu! Ngươi ra đây! Giấu đầu lộ đuôi tính làm gì !"
"Ta không ra ngoài vì sợ dọa ngươi sợ."
Giọng nói của Ngu Chiêu xa xôi truyền đến.
"Ha! Sợ? Ta lớn thế này chưa từng nói qua một chữ sợ!"
Ngu Chiêu núp trong bóng tối khẽ mỉm cười.
Nếu đã như vậy, nàng liền đến để xác minh một chút xem Du Phi có nói láo không.
"Thật vô nghĩa!"
0 comments