Chương 155: Cho hắn một chút mặt mũi
Người dịch: Lia Wang
Beta: Quýt
—
Khi Du Phi nghe thấy giọng nói của Ngu Chiêu, trong lòng lập tức có dự cảm không lành.
Hắn ta định tạo thế phòng thủ, nhưng đột nhiên cảm thấy bị một cái bóng khổng lồ bao phủ lấy mình.
Hắn ta vô thức ngẩng đầu lên và cứng đờ tại chỗ.
Một gã khổng lồ cao gần mười thước nhìn xuống hắn ta, đôi đồng tử to lớn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Nhìn kỹ, gã khổng lồ này trông giống hệt Ngu Chiêu.
Da đầu Du Phi tê rần, cắn chặt đầu lưỡi, bay ra ngoài mà không nói một lời.
Vù——
Có tiếng gió chói tai.
Một dấu giày to lớn từ trên trời rơi xuống.
Du Phi tăng tốc đến cực hạn, mới may mắn tránh được cú đá.
Không đợi hắn kịp thở phào nhẹ nhõm, một bàn tay to lớn đã túm lấy hắn.
Từ góc nhìn của hắn, nó giống như một ngọn núi rần rần sụp đổ, gây ra tác động to lớn về cả về mặt thị giác và tâm lý.
Du Phi trong lòng biết né tránh thực không phải là kế hay, hắn nghiến răng, truyền linh lực vào pháp khí trong tay, ngay sau đó chân phải đạp mạnh, toàn thân giống như sao băng đâm vào Ngu Chiêu khổng lồ.
Nhưng mà, tiếng va chạm như mong đợi lại không vang lên.
Hắn ta bị kẹp giữa hai ngón tay khổng lồ, không thể cử động.
Hắn ra sức vùng vẫy, nhưng chỉ có thể nghe thấy tiếng xương cốt toàn thân bị lực cực lớn bóp chặt phát ra tiếng ma sát.
Một nỗi sợ hãi không thể diễn tả thành lời lan tràn trong lòng hắn ta.
Đệ tử Ngũ Hành Tông còn đáng sợ hơn lời đồn, hắn chẳng lẽ ngay cả một hiệp cũng không chống đỡ nổi, phải nuốt hận bại trận sao?
Khi hắn đang do dự, bàn tay kia của Ngu Chiêu khổng lồ đã chiếm quyền điều khiển cơ thể hắn.
Hắn ta bị giam cầm trong lòng bàn tay, chỉ lộ ra một cái đầu.
Du Phi cảm thấy xấu hổ không thể lý giải.
Hắn ta cố gắng thoát ra lần nữa, nhưng vẫn vô ích.
Càng làm cho hắn bất an chính là, sức mạnh đang khống chế hắn càng ngày càng mạnh, hắn cảm giác mình sắp bị sức mạnh khổng lồ kia nghiền sống.
Chỉ là một cuộc so tài, mà Ngu Chiêu lại muốn giết chết hắn sao?
Du Phi vừa kinh vừa sợ, không thèm giữ gìn thể diện, muốn mở miệng nhận thua.
Nhưng khi mở miệng, lại phát hiện mình không phát ra được âm thanh nào.
Trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Không!
Hắn không muốn chết!
Chưởng môn! Trưởng lão! Cứu mạng!
"Ngu sư điệt, Du Phi thua rồi, đừng trêu đùa hắn nữa, để lại cho hắn chút thể diện đi."
La trưởng lão thực sự không thể chịu đựng nữa.
Thua thì thua thôi, thua một cách mất mặt như Du Phi thật là hiếm có mà.
Nếu không ngăn cản, sợ Du Phi tỉnh lại sau ảo cảnh sẽ không thể chấp nhận đả kích, đạo tâm sụp đổ.
Kỳ thực Du Phi có tư chất và hiểu biết không tồi, nhưng tính cách có chút kiêu ngạo, sau khi trải qua trận chiến này, ắt hẳn sau này sẽ kiềm chế được rất nhiều.
Ngu Chiêu vốn dĩ không có ý định giết hết bọn họ, sau khi La trưởng lão lên tiếng, nàng bèn lợi dụng tình thế mà thu hồi sức mạnh thần trí của mình.
Ảo ảnh bị phá bỏ, hư không biến mất theo gió.
Quảng trường tông môn hoàn toàn im lặng.
Phải mất một lúc lâu sau, Du Phi mới lấy lại được tinh thần sau cơn sốc.
Hắn nhìn chằm chằm vào cơ thể không hề hấn gì của mình, cảm giác sắp chết vẫn còn đọng lại trong cơ thể.
Hắn chậm rãi đảo mắt, ánh mắt lướt qua từ vẻ mặt bình tĩnh của Ngu Chiêu, rồi lại đến sự đồng cảm trong ánh mắt của những đồng môn.
Các đệ tử của Thanh Mộc Môn thấy Du Phi thoáng vẻ hồn bay phách lạc, muốn an ủi hắn, nhưng không biết nên mở lời thế nào.
Họ không biết Du Phi đã trải qua những gì. Họ chỉ thấy sau khi Du Phi niệm chú phòng ngự, liền bắt đầu tấn công xung quanh một cách vô định, rồi đứng im như bị ma nhập, tỏ vẻ đau đớn dữ dội.
Mãi đến khi La trưởng lão lên tiếng, Du Chiêu từ hư không hiện ra, bọn họ mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Ảo ảnh do đệ tử nội môn vô danh của Ngũ Hành Đạo Tông này thực hiện đã lừa gạt tất cả bọn họ, Du Phi càng bị mắc kẹt trong ảo ảnh, không thể tự thoát ra được.
Du Phi đã bị đánh bại, hơn nữa còn là một thất bại thảm hại.
Chưa nói đến bản thân Du Phi, các đệ tử của Thanh Mộc Môn đều khó có thể tiếp nhận.
Phương Thành Lãng cũng cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Cho dù đối mặt với Du Phi trong thời kỳ đỉnh cao, hắn cũng không thể đảm bảo có thể thắng dễ dàng và đẹp mắt như Ngu Chiêu.
Nhưng Ngu Chiêu đã làm được.
Nàng dùng sức tự tát cho hắn một cú thật mạnh, hoàn toàn thổi bay những giả định không thực tế của hắn.
Cho dù Ngu Chiêu có muốn tha thứ cho hắn hay không, mối quan hệ của họ sẽ không bao giờ có thể quay trở lại như trước.
Bởi vì Ngu Chiêu không còn cần dựa vào người khác công nhận, bản thân nàng chính là chỗ dựa lớn nhất.
Phương Thành Lãng đột nhiên nhớ lại lúc Ngu Chiêu mới vào môn phái, Tễ Nguyên Tông chủ từng cười nói, cuối cùng Thanh Diễn chân nhân cũng thu nhận được một đệ tử tốt có thể kế thừa đạo nghiệp rồi.
Hắn ta nghĩ rằng Tễ Nguyên tông chủ đang nói đùa.
Thì ra Tễ Nguyên tông chủ thật sự nghiêm túc.
"Ngu Chiêu."
Giọng nói khô khan của Du Phi vang lên.
Ngu Chiêu nhìn hắn.
Du Phi, vẻ mặt như muốn khóc nhưng không thể khóc, trịnh trọng nói: "Xin lỗi, trước đây ta không nên nói lời hạ thấp Ngũ Hành Đạo Tông. Ta xin lỗi ngươi và Ngũ Hành Đạo Tông."
Kẻ mạnh được tôn trọng.
Du Phi nguyện ý nhận hình phạt.
Ngu Chiêu bình tĩnh gật đầu, tiếp nhận lời xin lỗi của hắn ta.
"Ngu nhi, đến đây một lát, chưởng môn muốn gặp con."
La trưởng lão đứng ở xa xa, vẫy tay với Ngu Chiêu.
Ngu Chiêu trong lòng hồi hộp.
Chưởng môn Thanh Mộc Môn muốn gặp nàng, chẳng lẽ là vì nàng làm tổn hại thanh danh của Thanh Mộc Môn, muốn trách cứ nàng?
Nghĩ lại thì, một vị chưởng môn sẽ không hẹp hòi đến mức tính toán với một đệ tử nhỏ bé như nàng.
Nàng đáp lại một tiếng và bước nhanh về phía La trưởng lão.
Đợi nàng vừa rời đi, mấy đệ tử Vũ đường đi theo Du Phi liền nhanh chóng tiến lên, đỡ lấy Du Phi đang loạng choạng sắp ngã, lo lắng hỏi: "Du sư huynh, huynh vẫn ổn chứ?"
Du Phi cười khổ.
Thể trạng của hắn rất tốt, nhưng cái bóng do Ngu Chiêu gây ra e là phải nhiều năm nữa mới tiêu tan.
Nghe được lời của La trưởng lão, Phương Thành Lãng theo bản năng muốn đi theo hỏi thăm tình hình.
Vừa mới bước một bước, nghĩ đến ánh mắt thất vọng của Ngu Chiêu, hắn không dám bước thêm bước thứ hai.
Tiểu Lục có lẽ không muốn gặp lại hắn nữa.
…
Bên kia.
Ngu Chiêu đi theo La trưởng lão đến tận đại điện của Thanh Mộc Môn.
Khi Mộc Dã đang đứng chờ ngoài cổng, thấy Ngu Chiêu cùng La trưởng lão dắt tay nhau đi tới thì kinh ngạc nói: "Ngu Chiêu, người mà chưởng môn bảo đợi là ngươi sao."
Ngu Chiêu lắc đầu với nàng ấy, tỏ ý bản thân cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mộc Dã trong lòng thấy kỳ quái, chỉ là lúc này không tiện hỏi thêm, đành nói: "Chưởng môn đang đợi ngươi ở trong điện, ngươi vào đi."
Ngu Chiêu cúi chào La trưởng lão, bước lên chính điện.
Trong chính điện rộng rãi sáng sủa, chỉ có bóng dáng của Ngũ Tang chưởng môn.
Ngu Chiêu đi đến còn cách khoảng cách mười thước thì dừng lại, hành lễ: "Đệ tử nội môn Ngũ Hành Đạo Tông Ngu Chiêu kính chào Ngũ Tang chưởng môn."
Ngũ Tang chưởng môn giơ tay, cười khẽ: "Ngu Chiêu, ngươi thật không tồi, không đến mười năm, Thanh Diễn chân nhân nhất định sẽ hối hận không kịp."
Ngu Chiêu không ngạc nhiên khi Ngũ Tang chưởng môn biết về vướng mắc của nàng với Thanh Diễn chân nhân.
Nhất tông, nhị môn, tứ phái trong giới tu chân vốn dĩ chính là đối thủ cạnh tranh. Là một chưởng môn ngài ấy hẳn phải rất hiểu rõ động thái của các tông môn khác.
Hơn nữa, việc nàng xin rời khỏi môn sư đã gây ra khá nhiều xôn xao, bất luận kẻ nào chú ý tới Ngũ Hành Tông đều sẽ không bỏ qua tin tức này.
"Ngài quá khen rồi."
0 comments