Vo Tinh Dao Chuong 153

By Quyt Nho - tháng 1 09, 2025
Views

Chương 153: Có Thể Đừng Làm Quá Lên Như Thế Được Không?

Người dịch: Quýt

“Yên lặng.” La trưởng lão nghiêm mặt nói, nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ vui mừng: “Đánh giá đã kết thúc, mời Chưởng môn.”

“Mời Chưởng môn.”

Đệ tử Thanh Mộc Môn đồng loạt cúi người hành lễ.

Chưởng môn Ngũ Tang đứng dậy.

Ngu Chiêu khẽ nhướn mày khi nhìn thấy ông.

Kiếp trước, nàng từng gặp Chưởng môn Ngũ Tang một lần trong đại hội giới tu chân. Lúc đó, giữa hai chân mày ông luôn cau lại, biểu hiện sự ưu phiền nặng nề, hoàn toàn khác với trạng thái tinh thần sảng khoái, rạng rỡ như hiện tại.

Rõ ràng cùng một dáng vẻ, nhưng khí sắc bây giờ trẻ trung hơn hẳn. Chẳng lẽ sự chiến thắng của Mộc Dã đã tạo ra biến số nào đó?

“Đệ tử Đan Đường, Mộc Dã, tư chất thiên thành, ngộ tính xuất chúng, mang phong thái của tổ sư đời trước. Hôm nay, sau khi bàn bạc cùng các vị trưởng lão, ta quyết định lập Mộc Dã làm Thiếu môn chủ Thanh Mộc Môn. Hy vọng nàng sẽ tận tâm tận lực, phát huy thanh danh của Thanh Mộc Môn.”

“Tận tâm tận lực, phát huy thanh danh của Thanh Mộc Môn!”

“Tận tâm tận lực, phát huy thanh danh của Thanh Mộc Môn!”

“Tận tâm tận lực, phát huy thanh danh của Thanh Mộc Môn!”

“Đệ tử Thanh Mộc Môn tham kiến Thiếu môn chủ!”

Tiếng hô vang như sấm, chấn động cả quảng trường tông môn.

Ngu Chiêu không khỏi bị không khí hừng hực nhiệt huyết của hiện trường làm cảm động, lòng dâng trào cảm giác phấn khích.

Mộc Dã nước mắt lưng tròng, ánh mắt có chút mơ hồ, đầu óc như hóa thành một khoảng trống rỗng.

Triệu Lượng, Điền Hán và những người khác mặt mày xám xịt như tro tàn.

Bọn họ đã đắc tội với Thiếu môn chủ, con đường tương lai trở nên tối tăm mịt mờ.

Vương Khiêm đỏ mắt, không thể chấp nhận thực tế, liền cứng ngắc nhắm mắt lại, ép mình không ngất xỉu vì tức giận.

“Thiếu môn chủ, mọi người đang chờ con đó.”

La trưởng lão thấy Mộc Dã ngơ ngác đứng im tại chỗ, liền cười nhắc nhở.

Mộc Dã bừng tỉnh, vội vàng cúi người, trước tiên hướng về phía các trưởng lão và chưởng môn trên cao hành lễ, sau đó quay lại hành bình lễ với các đồng môn.

Cuối cùng, nàng đứng thẳng người, lớn tiếng nói: “Đệ tử Mộc Dã, nhất định không phụ lòng kỳ vọng!”

“Thiếu môn chủ!”

“Thiếu môn chủ!”

“Thiếu môn chủ!”

Đệ tử Thanh Mộc Môn lại hô vang một lần nữa.

Chưởng môn Ngũ Tang và Liên trưởng lão nhìn nhau, nụ cười trên mặt kéo dài đến tận đáy mắt.

Vương trưởng lão cố gắng nhếch miệng cười, nhưng nụ cười của ông ta lại vô cùng gượng gạo.

Cục diện đã định, dù ông ta không cam tâm cũng chẳng thể làm gì hơn.

Mộc Dã giờ đây đã đại diện cho toàn bộ danh dự của tông môn, không còn là một tiểu đệ tử dễ bề điều khiển như trước.

Sau khi trở về Dược Phong, ông ta sẽ lập tức điều Triệu Lượng ra sau núi trồng dược liệu, đồng thời chuẩn bị một phần lễ vật hậu hĩnh để mong rằng Mộc Dã không ghi hận ông ta.

Sau khi quyết định người thừa kế chức Thiếu môn chủ, kỳ thi đánh giá đệ tử cũng chính thức kết thúc.

Chưởng môn Ngũ Tang và Liên trưởng lão rời khỏi chỗ ngồi, đồng thời dẫn theo Mộc Dã rời đi.

Ngu Chiêu không có chỗ nào để đi, nên quyết định ở lại quảng trường chờ Mộc Dã quay về.

Không lâu sau, nàng hối hận vì quyết định này.

Bởi vì nàng đã quên mất trong Thanh Mộc Môn vẫn còn một người mà cô không muốn gặp.

“Tiểu… Ngu sư muội.”

Giọng nói khàn khàn, mang theo chút run rẩy không thể che giấu của Phương Thành Lãng vang lên từ phía sau.

Ngu Chiêu khẽ nhếch môi, bình tĩnh quay lại đối mặt với hắn: “Phương sư huynh.”

Phương Thành Lãng vốn không hy vọng Ngu Chiêu sẽ đáp lời mình, bởi nàng đã nhiều lần phớt lờ hắn.

Nhưng khi nàng trả lời, thay vì vui mừng, hắn lại cảm thấy lòng càng đau đớn hơn.

Việc Ngu Chiêu lẩn tránh hắn chứng tỏ trong lòng nàng vẫn còn hận.

Có hận vẫn tốt hơn sự lạnh nhạt không chút gợn sóng như hiện tại.

“A Ngọc, A Ngọc trúng độc rồi…”

Trong lòng Phương Thành Lãng tràn ngập sợ hãi, theo bản năng thốt ra tình trạng của Thôi Ngọc.

Hắn nghĩ rằng, A Ngọc từng rất thân thiết với Tiểu Lục, nàng nhất định sẽ lo lắng khi biết chuyện này.

Nhưng Ngu Chiêu chỉ nhìn hắn với ánh mắt thản nhiên, hỏi lại: “Vậy thì sao?”

“Hắn… Hắn đang lúc hôn mê vẫn luôn gọi tên muội…”

“Hắn tự làm tự chịu, ta đến đó thì có ích gì. Hắn có thể đừng làm quá lên như thế được không.”

Những lời quen thuộc thoát ra từ miệng của Ngu Chiêu khiến đồng tử của Phương Thành Lãng co rút lại. Hắn ta không dám tin, nhìn nàng với vẻ kinh ngạc.

"Tiểu Lục, Tiểu Lục... tại sao muội lại nói những lời này?"

Chẳng lẽ nàng cũng đã có cùng một giấc mơ?

Phản ứng quá khích của Phương Thành Lãng khiến Ngu Chiêu cảnh giác.

Thực ra, những lời nàng vừa nói là lời mà Thôi Ngọc đã từng nói với nàng.

Hồi đó, ngũ sư huynh Quyền Dã bị Diệp Tụng Tâm xúi giục, cố tình lấy cớ luận bàn để bẻ gãy tay phải và xương đòn của nàng, thậm chí còn chế nhạo nàng rằng chỉ có tâm cơ mà không có thực lực.

Ngu Chiêu lúc đó vừa uất ức vừa đau đớn, muốn tìm Thôi Ngọc tâm sự, nhưng Thôi Ngọc lại từ chối gặp nàng, còn nhờ Phương Thành Lãng chuyển lời y như vậy.

Từ đó trở đi, Ngu Chiêu không bao giờ kêu khổ hay than mệt nữa, vì nàng biết trên Độc Nguyệt Phong không ai thương xót nàng cả.

Hiện tại, nàng chỉ lặp lại nguyên vẹn câu nói của Thôi Ngọc, vậy mà tại sao Phương Thành Lãng lại có phản ứng dữ dội như vậy?

Ngu Chiêu bắt đầu cảm thấy nghi hoặc trong lòng.

Nàng đang phân vân không biết có nên hỏi thẳng nguyên nhân hay không thì một giọng nam đầy phấn khích vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.

"Phương đạo hữu, ta thuộc Vũ Đường Thanh Mộc Môn, tên Du Phi. Nghe nói Phương đạo hữu được mệnh danh là 'Quân Tử Kiếm'. Không biết tại hạ có may mắn được lĩnh giáo một phen không?"

Một thanh niên với vẻ mặt ngạo nghễ, dẫn theo vài đệ tử Vũ Đường, đứng chắn sau lưng Phương Thành Lãng.

Các đệ tử Thanh Mộc Môn còn chưa rời đi nghe thấy tiếng ồn thì lập tức dừng bước, tò mò nhìn về phía đó.

Phương Thành Lãng thu lại vẻ hoảng hốt, cung kính trả lễ:

"Được đấu kiếm với Du đạo hữu là vinh dự của tại hạ. Tuy nhiên, tại hạ hiện đang bị thương, không tiện sử dụng linh lực. Mong đạo hữu thông cảm."

Ra ngoài, lại phải nhờ đến các trưởng lão Thanh Mộc Môn giúp Thôi Ngọc chữa thương, Phương Thành Lãng đành hạ thấp tư thái.

Thế nhưng sự khiêm tốn của anh ta, trong mắt Du Phi và những người khác, lại bị hiểu lầm thành kiêu ngạo.

Du Phi nhếch mép cười lạnh: "Các người Ngũ Hành Đạo Tông tự xưng là đệ nhất giới tu chân, mà ngay cả dũng khí ra tay cũng không có? Chẳng lẽ danh tiếng đều là thổi phồng lên sao?"

Ngu Chiêu vốn định đứng ngoài xem trò vui, lập tức nhíu mày.

Du Phi muốn khiêu chiến Phương Thành Lãng thì không có gì đáng nói, nhưng không nên kéo cả Ngũ Hành Đạo Tông vào.

Sắc mặt Phương Thành Lãng trầm xuống:

"Du đạo hữu, chuyện này không liên quan đến tông môn, là lỗi của ta. Mong đạo hữu cẩn thận lời nói."

Du Phi không biết rằng ngoài Phương Thành Lãng ra, ở đây còn có một đệ tử khác của Ngũ Hành Đạo Tông.

Hắn chỉ biết rằng, hiếm khi gặp được một đệ tử của Ngũ Hành Đạo Tông, nếu có thể đánh bại người này trước mặt các đồng môn, chắc chắn danh tiếng của hắn sẽ vang xa.

Còn về việc Phương Thành Lãng có bị thương hay lời nói của hắn có quá đáng hay không, đó hoàn toàn không phải điều hắn bận tâm.

"Cẩn thận lời nói? Ngươi không thấy lời này của mình rất buồn cười sao? Hoặc là ngươi đứng ra đấu với ta một trận đường đường chính chính, hoặc là ngươi thừa nhận Ngũ Hành Đạo Tông danh bất xứng thực! Đừng nghĩ đến chuyện dùng danh nghĩa Ngũ Hành Đạo Tông để dọa ta. Du Phi ta không phải kẻ dễ bị hù dọa!"

"Ứng chiến! Ứng chiến! Ứng chiến!"

Các đệ tử Vũ Đường đứng sau Du Phi lớn tiếng cổ vũ.

Các đệ tử khác, mặc dù không hiểu chuyện, cũng hòa theo.

Phương Thành Lãng lập tức bị đẩy vào tình thế khó xử.

Sắc mặt hắn ta thoáng trầm ngâm, trong lòng như có sóng lớn trào dâng.

Những lời hắn vừa nói hoàn toàn không phải là cái cớ.

Quá trình giải độc khiến hắn nguyên khí đại thương, linh lực trong cơ thể chưa phục hồi, kinh mạch cũng mỏng manh như cánh ve. Hắn thậm chí không thể phát huy nổi một phần mười sức mạnh bình thường.

Nếu miễn cưỡng ứng chiến, chắc chắn sẽ thất bại.

Nhưng đối phương lại lấy danh dự của cả Ngũ Hành Đạo Tông ra để uy hiếp, nếu không ứng chiến, chẳng phải sẽ làm mất uy phong của tông môn sao?

Bất kể chọn cách nào, kết quả đều bất lợi.

Hắn nhất thời rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments