Chương 592: Mắt anh ta màu gì
Người dịch: Quýt
—
Khi tờ giấy được truyền tới tay Bạch Ấu Vi, đã có sáu số bị gạch bỏ.
Mười chín số được sắp xếp dọc theo chiều dọc, trên cùng là từ 1-5, giữa là từ 10-18, và dưới cùng là từ 23-26.
Số 11 của Bạch Ấu Vi đã bị gạch bỏ. Vì mỗi người phải gạch hai số, nên những người trước cô đã gạch số của mình và có thể cũng đã gạch số của người khác.
Bạch Ấu Vi tùy ý gạch số 1 và 17, sau đó truyền tờ giấy cho người tiếp theo.
Sau khi một vòng đã hoàn tất, số 2 vẫn chưa ai gạch, vì vậy ba số cuối cùng họ sẽ bầu là: số 2, số 8, và số 27.
Xác định được các số, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Bước đầu tiên diễn ra thuận lợi và chắc chắn, có vẻ như là một điềm lành.
Mọi người tiếp tục ở lại bên cạnh Bác sĩ Ogata, thảo luận thêm về những khả năng trong trò chơi và dự định sẽ cùng nhau đến căn nhà nhỏ ở quảng trường để bỏ phiếu khi đến giờ.
Chẳng bao lâu sau, họ nghe thấy tiếng cãi vã.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tò mò nhìn về phía phát ra âm thanh, nhưng rừng cây quá dày, hoàn toàn không nhìn thấy được tình hình phía đó.
Bác sĩ Ogata He đề nghị: “Luật chơi cấm sử dụng bạo lực, chúng ta cùng đi xem thử đi.”
Mọi người đều gật đầu tán thành.
Men theo con đường đá hình vòng cung, họ nhanh chóng phát hiện nơi tranh chấp, đó là một nhóm người mắt đỏ và một nhóm người mắt xanh đang cãi nhau.
Dường như mọi người đã nhanh chóng tìm thấy phe phái của mình và mỗi phe đã có thủ lĩnh riêng.
Thủ lĩnh của phe mắt xanh là một người đàn ông da đen vạm vỡ.
Thủ lĩnh của phe mắt đỏ là một phụ nữ tóc ngắn, ăn mặc trung tính.
Cả hai bên đều tỏ ra vô cùng mạnh mẽ.
Người da đen quát vào mặt một người đàn ông mặc vest ở trên sân: “Đồ ngốc! Cậu bị con mụ kia lừa rồi! Cậu là mắt xanh!”
Người phụ nữ tóc ngắn cũng không kém cạnh, lạnh giọng nói: “Sao nào, thấy bên mình ít người quá nên muốn lôi kéo người từ bên tôi sao? Allen, cậu nghĩ kỹ xem, nếu cậu là mắt xanh, chúng tôi có kéo cậu vào đội ngay từ đầu không?”
“Nói bậy! Là mấy người mắt đỏ hợp lại lừa cậu ta!” Người da đen giận dữ gầm lên, suýt nữa lao vào đánh người đàn ông mặc vest nhưng bị luật chơi kìm hãm không thể ra tay.
“Diễn đi, diễn tiếp đi!” Người phụ nữ tóc ngắn cười khẩy, “Nhìn cách anh diễn mà xem, thật phí cho cái tài năng này nếu không đi làm diễn viên!”
“Đồ đàn bà thối…” Người da đen tức giận đến nỗi gân xanh nổi lên, định lao qua đánh người nhưng bị đồng đội kìm lại.
Đồng đội của người da đen giận dữ hét vào mặt người đàn ông mặc vest: “Cậu còn không qua đây?! Đã vào vòng loại rồi mà còn ngu thế sao? Đám kia trêu đùa cậu mà cậu không nhận ra sao?!”
Người đàn ông mặc vest trông có vẻ suy sụp, hết nhìn bên trái lại nhìn bên phải, càng lúc càng bối rối.
Cuối cùng, với tâm trạng căng thẳng, anh ta hỏi người phụ nữ tóc ngắn: “Mắt tôi… có phải màu đỏ không?”
Người phụ nữ tóc ngắn bình thản gật đầu: “Phải, mắt cậu là màu đỏ.”
“Màu xanh! Đáng chết thật!” Người da đen nhìn thấy Ogata He dẫn mọi người tới, lập tức chỉ về phía họ: “Nếu không tin thì hỏi họ đi! Hỏi người mắt đỏ thì ích gì?! Họ chỉ biết lừa cậu thôi!”
Người đàn ông mặc vest nghiến răng, nhìn về phía Ogata He và hỏi lại: “Ông nói xem! Mắt tôi màu gì?!”
Ogata He sững người một chút, sau đó nhìn người da đen, lặng lẽ vài giây rồi trả lời người đàn ông mặc vest: “Mắt cậu là màu xanh.”
“Nghe thấy chưa?! Là màu xanh!” Người da đen hét lớn.
Người phụ nữ tóc ngắn cười to chế giễu: “Anh chàng da đen à, anh giỏi chơi trò tâm lý thật! Biết rằng ông chú này không dám gây sự với anh, còn cố tình để Allen hỏi ông ta, làm sao có thể nhận được câu trả lời thật lòng được chứ?”
Chế nhạo xong, cô lại nói với người đàn ông mặc vest: “Allen, cậu nghĩ kỹ đi, tại sao ông ta không trả lời ngay lập tức? Tại sao phải ngừng lại vài giây, thậm chí còn nhìn cái gã đen thui kia rồi mới trả lời cậu?”
0 comments