Vo Tinh Dao Chuong 106

By Quyt Nho - tháng 11 17, 2024
Views

CHƯƠNG 106: Thiên Kiếm môn

Người dịch: Danh Vu

Beta: Quýt

Mãi cho đến khi Ngu Chiêu ngồi xuống đối diện hắn, Quý Hàn Châu cũng không tìm ra lời giải đáp. 

Ngu Chiêu lật con cá nướng trên tay một cách hững hờ hỏi:" Quý Hàn Châu, ngươi là đệ tử thuộc tông môn nào?"

Đừng hiểu lầm rằng nàng tay không tự mình câu cá lên. Đây là nàng trực tiếp dùng linh lực vớt cá từ biển lên.

Nàng hôm nay dành cả ngày ở mỏm đá để câu cá, không con cá nào cắn câu, ngay cả rong biển cũng không mắc.

Đương nhiên, nàng sẽ không bao giờ thừa nhận bản thân không có thiên phú trong lĩnh vực này, cố chấp tin tưởng là thời cơ chưa đến, hẹn mai tái chiến.

“Tỷ tỷ, ta là đệ tử của Thiên Kiếm môn."

Quý Hàn Châu hai tay ngoan ngoãn đặt lên đầu gối, lễ phép đáp.

Hắn không hề cảm thấy ngạc nhiên khi Ngu Chiêu có thể dễ dàng nhìn ra thân phận của hắn. Chính hắn cũng nhìn ra Ngu Chiêu với hắn đều là đệ tử tông môn.

“Thiên Kiếm môn tọa lạc ở Bắc vực, ngươi như thế nào lại chạy tới Nam Minh?" Ngu Chiêu kinh ngạc nhướng mày.

Trong tu chân giới có câu nói nhất tông nhị môn tứ phái. Nhất tông ở đây là chỉ Ngũ Hành đạo tông - tông môn của Ngu Chiêu, nhị môn lần lượt là Thanh Mộc môn của Mộc Dã và Thiên Kiếm môn của Quý Hàn Châu.

Còn lại tứ phái là: Vấn Đỉnh các nổi danh với luyện vũ khí, Phật pháp của Thiền Âm tự, lấy Nho làm đạo là thư viện Thái Bạch, nơi chỉ có nữ tu luyện - Bách Hoa cốc.

Ngũ hành đạo tông với Thanh Mộc môn đều ở Trung vực, chỉ có Thiên Kiếm môn là ở Bắc vực cực lạnh.

Mà Nam Minh ở Nam vực phía nam, hoàn toàn ngược đường với Thiên Kiếm môn, Quý Hàn Châu mới chỉ là đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ đang ở tông môn làm sao lại chạy xa đến tận đây?

Chờ một chút, cái tên Quý Hàn Châu này sao nghe qua lại rất quen thuộc, hình như đã nghe ở đâu rồi. 

Quý Hàn Châu nhếch mép, cười một cách ngu ngốc:"Không phải là ta muốn đến đây, ta cũng là bị Truyền tống trận truyền tống đến."

Lúc ấy, Quý Hàn Châu đang luyện kiếm trên đỉnh tuyết sơn tại Bắc vực. Vô tình núi tuyết bị sạt lở, bản thân hắn không gặp khó khăn gì với tình huống này nhưng ngoài ý muốn vụ sạt lở đó đã đánh thức một con Tuyết yêu đang ngủ đông.

Tuyết yêu đang ngủ ngon giấc trong huyệt động của nó. Giờ này còn bị người khác cưỡng ép bắt tỉnh nên điên cuồng nổi giận đuổi theo Quý Hàn Châu ba ngày ba đêm.

Một người một yêu có tu vi tương đương đuổi bắt nhau. Đáng tiếc Tuyết vực là địa phương quen thuộc của Tuyết yêu nên Quý Hàn Châu ứng phó cực kì phí sức.

Thế là hắn chọn vừa đánh vừa trốn. Tình cờ hắn đã xông vào một truyền tống trận cổ, hắn liền không chút nghĩ ngợi mà phát động truyền tống trận. Sau đó bị truyền tống sang ngọn núi kế bên Thanh Phong môn.

Vừa trải qua trận đấu kịch liệt, xong lại bị truyền tống trận dịch chuyển đến choáng đầu nên hắn chị kịp nuốt một viên đan dược chữa thương rồi ngất lịm đi.

Chờ cho đến hắn tỉnh lại liền phát hiện bản thân đã bị nhốt vào lồng giam trong sơn động

Ngu Chiêu nghe được trải nghiệm đầy khó khăn đó của Quý hàn Châu mà than nhẹ

Trải qua lời nhắc nhở của hắn, rốt cuộc Ngu Chiêu cũng nhớ tới khi nào đã nghe qua tên hắn.

 Quý Hàn Châu, nhi tử độc nhất của Cửu Hoa Kiếm tôn ở Thiên Kiếm môn. Từ khi lọt lòng đã có kiếm cốt trời sinh, được vinh danh là kỳ tài kiếm tu ngàn năm hiếm thấy. Thiên Kiếm môn đặt nhiều kỳ vọng vào người kế tục Kiếm tôn này.

Sở dĩ Ngu Chiêu nghe qua tên của hắn mà không lập tức nhớ đến vì kiếp trước hắn cùng Chu sư tỷ đều là thiên tài thoáng qua như sao chổi, một lần ra ngoài lịch luyện đã ngoài ý muốn mất tích, từ đấy không còn tin tức.

Nàng suy nghĩ một chút, kiếp trước lúc Quý Hàn Châu mất tích cũng vừa khéo là khoảng thời gian này. 

Ngu Chiêu giật mình, vậy là nếu như nàng chưa từng xuất hiện thì rất có thể kết cục của Quý Hàn Châu sẽ giống như Tử Vi chân nhân, đều đồng quy vu tận.

Nội tâm nàng không khỏi có chút cảm khái, sự trùng sinh của nàng không chỉ thay đổi vận mệnh của nàng và Chu sư tỷ, mà cũng ảnh hưởng đến rất nhiều người.

Quý Hàn Châu thấy Ngu Chiêu không nói lời nào, thấp thỏm hỏi: 

“Tỷ tỷ, người đang nghĩ gì vậy?"

Ngu Chiêu liếc nhìn hắn một cái:" Về sau đừng có gọi ta là tỷ tỷ nữa, có thể gọi ta là Ngu sư tỷ"

Xưng hô tỷ tỷ quá mức thân thiết, nàng không quá ưa thích.

Quý Hàn Châu giương đôi mắt phượng xinh đẹp chờ chực rơi nước mắt, môi mím nhẹ, bày ra bộ mặt quật cường nhìn Ngu Chiêu.

Ngu Chiêu bình tĩnh nhìn lại hắn.

Hai người nhìn nhau một lúc. Cuối cùng ánh mắt hắn dần trở nên chột dạ đầy trốn tránh ánh nhìn của nàng trước. Rốt cuộc khí thế không đọ lại được Ngu Chiêu, chỉ có thể đáng thương hô một tiếng: "Ngu sư tỷ."

Ngu Chiêu hài lòng với xưng hô mới này, đưa cá đã nướng chín cho Quý hàn Châu.

Quý Hàn Chu vui vẻ tiếp nhận, hắn cắn một miếng nhỏ thăm dò trước, sau đó mắt hắn sáng lên. Hương vị này quả thật không tồi.

“Ăn thật là ngon! Ngu sư tỷ, người ngày trước đã từng nấu ăn rồi sao?" 

Quý Hàn Châu thuận miệng hỏi một câu và vô tình giúp Ngu Chiêu nhớ lại đoạn quá khứ bị lãng quên.

Chỉ bởi một câu nói của Tam sư huynh Tô Minh oán trách cơm canh của tông môn quá khó ăn nên Ngu Chiêu lúc đó mới mười tuổi đã đi thỉnh giáo đại sư phó của Ngũ Cốc đường học trù nghệ.

Nàng hồi đó còn quá nhỏ, tay không thể với tới thớt nên lúc nào học cũng phải mang ghế đẩu kê để đứng mới với được.

Nàng mỗi ngày còn muốn tu luyện nên chỉ cố gắng dành chút thời gian đến Ngũ Cốc đường học.

Đến khi nàng có thể tự tay nấu một bàn đầy mỹ vị thì Tô Minh đã luyện thành công thuật Tích Cốc*.

*Thuật Tích Cốc: có thể không ăn uống trong thời gian dài, dùng tu luyện để thay thế.

Ngu Chiêu thất vọng nhất thời, nhưng cũng không quá để trong lòng. Mỗi khi rảnh rỗi, nàng sẽ làm một số món ăn tinh xảo cho năm vị sư huynh và sư tôn của mình. 

Khi lần đầu tiên nhận được món ăn do nàng làm, họ đều rất vui mừng và khen ngợi sự khéo tay của Ngu Chiêu. 

Nhưng thời gian trôi qua, họ đã quen với việc ăn đồ ăn nàng làm nên không còn coi trọng, khen ngợi nàng nữa.

Sau đó, nàng theo Thanh Diễn chân nhân tu luyện Hải Thượng Minh Nguyệt quyết. Nhưng do tiến độ của nàng quá chậm chạp cho nên Phương Thành Lãng nhận định rằng nàng đang quá tập trung vào những việc vặt vãnh và không tiến bộ nên đã ra lệnh cho cô không được đến Ngũ Cốc đường nữa và tập trung vào việc tu luyện của mình. 

Nàng dần dần ngừng nấu ăn.

Ngu Chiêu nhớ lại những khó khăn mà nàng phải chịu đựng khi học nấu ăn và cảm thấy xấu hổ. 

Trước đây nàng thật quá hồ đồ để lãng phí rất nhiều thời gian vào những việc tốn công, không có kết quả. 

Nàng thậm chí còn không dám ăn một miếng món ăn mà nàng đã dày công chuẩn bị, thậm chí còn bị người ta gọi là đồ mê muội, đánh mất lý trí. 

Ngu Chiêu lắc đầu. Thấy nó quả thật không đáng.

May mắn thay số phận đã cho nàng cơ hội quay trở lại. 

Đời này nàng sẽ không còn chú trọng đến những thứ râu ria ngoài lề nữa.

Quý Hàn Châu đang ăn cá nướng, một bên lặng lẽ ngắm trộm Ngu Chiêu, trong lòng thầm nghĩ: “Ngu sư tỷ đang nghĩ cái gì vậy? Tại sao tâm tình của nàng nhất thời không tốt, lại nhất thời cao hứng? Thật kỳ lạ."

...

Ngày hôm sau. 

Ngu Chiêu tự tin lấy cần câu đã được nàng nâng cấp ra, ném lưỡi câu một cách tiêu sái và chờ hải ngư cắn câu. 

Quý Hàn Châu nhìn một lúc cũng thấy thú vị. Hắn cũng làm một chiếc cần câu đơn giản rồi ngồi xuống bên cạnh Ngu Chiêu. 

Hai người ngồi từ hoàng hôn đến bình minh, thậm chí dây câu còn không động đậy chứ đừng nói đến cần câu. 

Quý Hàn Châu vẻ mặt buồn bã hỏi Ngu Chiêu:"Ngu sư tỷ, chúng ta có phải tiếp tục ngồi câu đến bao giờ vậy?"

Ngu Chiêu sắc mặt tối thui cất cần câu đi. 

“Hôm nay hướng gió không tốt, ngày mai chúng ta tiếp tục."

“Được rồi."

Ngày thứ ba. 

“Chắc chắn do mồi không đủ hấp dẫn, ngày mai chúng ta đổi loại mồi khác."

“Được rồi."

Ngày thứ tư. 

"Ta hiểu rồi , chắc là lưỡi câu mới là có vấn đề. Ngày mai chúng ta hãy thay một cái mới."

"Được rồi."

Ngày thứ năm. 

“Quý sư đệ, vết thương của ngươi gần như đã bình phục rồi. Ta nghĩ chúng ta hẳn là nên nghĩ cách rời khỏi đây."

Sau nhiều ngày bị thất bại, Ngu Chiêu cuối cùng cũng thừa nhận rằng nàng đã không có thiên thú trong câu cá và từ bỏ tại đây.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments