Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 478 479

By Quyt Nho - tháng 10 06, 2025
Views

Chương 478: Thế Thân Bị Cướp Mất Cuộc Đời 25

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, hai người đàn ông cao lớn với khí thế bức người đã đứng trước một cánh cửa.

Một người toàn thân lạnh băng, người kia tuy mỉm cười nhưng ánh mắt lại hung hăng dữ tợn.

Tư Cẩn Ngôn bật cười khinh bỉ: “Lần này đúng là bị thỏ nhỏ chọc mù mắt.”

Hôm qua anh cảm thấy có gì đó không ổn, lần đầu tiên cẩn thận điều tra về Cố Kiều Kiều. Không ngờ lại thật sự phát hiện ra một chuyện vừa kinh ngạc vừa… vui mừng!

Cả đời chưa từng bị người khác chơi đùa trong lòng bàn tay như vậy, lại còn là một cô gái yếu đuối mảnh mai.

Tư Cẩn Ngôn cười nhạt, sao anh lại không tức được chứ?

Nếu là người khác, anh đã khiến kẻ đó biến mất khỏi thế gian từ lâu rồi.

Nhưng giờ anh lại đứng ở đây.

Nghĩ đến việc vẫn còn một kẻ đồng cảnh ngộ giống mình, Tư Cẩn Ngôn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Anh đưa ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía Lịch Thời Uyên đang im lặng.

Kỳ lạ là, ngoài sự lạnh lùng toát ra từ người, Lịch Thời Uyên lại không hề có vẻ giận dữ vì bị chơi khăm.

Sau khi nhận được tài liệu mà Tư Cẩn Ngôn gửi, anh đã đến gặp bà Cố. Cơn giận trong lòng anh hoàn toàn tiêu tan.

Anh ngồi nghe bà kể về quá khứ của Cố Kiều Kiều suốt hai, ba tiếng đồng hồ, nghe về việc cô từng sống trong hoàn cảnh tồi tệ ra sao.

Từ khi còn nhỏ, cô đã cùng bà đi nhặt ve chai, lượm chai lọ, thậm chí là bới rác. Cuộc sống khó khăn đến mức chỉ biết đi xin lại cơm thừa canh cặn ở nhà hàng để ăn qua ngày.

Nghe đến đây, ngọn lửa giận trong lòng Lịch Thời Uyên như bị dội một gáo nước lạnh mà tắt lịm.

Anh thậm chí đỏ cả mắt, phải gồng mình mới có thể kìm nén cảm xúc đang cuộn trào.

Từ nhỏ Kiều Kiều đã sống khổ như thế, bà cô nói, thật ra cô chỉ là một đứa trẻ thiếu thốn tình yêu thương mà thôi.

Cô chỉ muốn được yêu thương nhiều hơn một chút, như vậy có gì sai?

Chỉ cần như thế, Lịch Thời Uyên đã có thể dễ dàng tha thứ cho cô.

Anh giận không phải vì cô, mà vì Tần Vọng Đình. Tên khốn đó bề ngoài thì tao nhã, lịch thiệp, nhưng bên trong lại thủ đoạn bẩn thỉu!

Lần trước ở nhà Lục Khải Minh, anh hoàn toàn không phát hiện ra điều gì bất thường.

Lịch Thời Uyên không biểu cảm, gõ cửa một lần, hai lần, ba lần, mỗi lần gõ lại mạnh hơn trước.

Vài phút sau, khi Tư Cẩn Ngôn mất kiên nhẫn đá vào cánh cửa thì bên trong cuối cùng cũng mở ra.

Tần Vọng Đình mặc áo choàng tắm, dáng vẻ thư thái, vẻ mặt đầy thoả mãn.

Tư Cẩn Ngôn nhìn anh từ đầu tới chân, giận đến mức chỉ muốn đấm thẳng vào mặt anh.

Nhưng nghĩ đến điều gì đó, anh hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.

Anh không thể ra tay, nếu không tên “trà xanh” này chắc chắn sẽ lợi dụng cơ hội để diễn màn đáng thương cho người khác xem!

Nhưng dù sao cũng không thể nuốt trôi cục tức này, Tư Cẩn Ngôn nghiến răng: “Không biết xấu hổ.”

Tần Vọng Đình nhướng mày: “Ai không biết xấu hổ?”

Tư Cẩn Ngôn mặt căng cứng, cả người toát ra sát khí: “Ai trả lời thì người đó chính là đồ không biết xấu hổ.”

Tần Vọng Đình không đeo kính, đôi mắt dài hẹp nheo lại, có vẻ sâu thẳm hơn thường ngày.

Bị chửi mà anh ta chẳng hề nổi giận, chỉ lạnh lùng nói: “Tôi không chấp với kẻ thua trận.”

Một câu nói bắn thẳng vào cả hai người đang đứng trước cửa.

Cơ thể Lịch Thời Uyên hơi cứng lại, trong lòng hối hận tột độ vì lần trước lại hành xử quá lịch thiệp?

Còn gì mà “từ từ tiến tới”?

Thật là ngu!

Lịch Thời Uyên nhíu mày, đứng cùng phe với Tư Cẩn Ngôn: “Đúng là chúng tôi thua thật.”

Anh dừng lại một chút, thong thả nói: “Vì so với cậu, chúng tôi thiếu đi sự đê tiện cùng vô liêm sỉ.”

Nụ cười trên môi Tần Vọng Đình cứng lại, sống đến từng này tuổi, đây là lần đầu tiên anh ta bị chửi thẳng mặt như vậy.

Hai người này lại còn là bạn thân từ nhỏ của anh ta.

Tần Vọng Đình kéo lại áo choàng, che đi vẻ kiêu ngạo ban nãy, hừ lạnh một tiếng: “Nhỏ giọng xuống một chút, Kiều Kiều còn chưa dậy.”

Tư Cẩn Ngôn cuối cùng không nhịn nổi nữa, đẩy anh ta ra, xông thẳng vào phòng.

Lịch Thời Uyên theo sát phía sau.

Hai người ngồi xuống ghế sofa, không thèm nhìn Tần Vọng Đình nữa, mà nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đóng kín.

Tần Vọng Đình cũng chẳng thèm quan tâm, đi rửa mặt thay đồ, còn vui vẻ hỏi họ đã ăn gì chưa.

Tư Cẩn Ngôn bực dọc: “No vì tức rồi.”

Lịch Thời Uyên nhìn đồng hồ: “Gọi cho tôi một phần cháo trứng bách thảo thịt nạc đi.”

Tư Cẩn Ngôn: “?”

Mẹ kiếp!

“Tôi cũng muốn!”

Tần Vọng Đình khẽ giật khóe miệng, gọi điện đặt bữa sáng, tiện thể gọi luôn phần của Cố Kiều Kiều.

Mặt trời dần lên cao, trong phòng không bật đèn, ánh sáng lờ mờ xuyên qua cửa kính sát đất chiếu vào.

Ba người đàn ông tuấn tú, khí chất bất phàm, mỗi người ngồi một ghế sofa, không ai nói gì.

Cố Kiều Kiều thực ra đã tỉnh từ lúc Tư Cẩn Ngôn đá cửa rồi, nhưng ai dám ra ngoài vào lúc này chứ? Dù sao cũng không phải cô!

Cho đến khi ngửi thấy mùi đồ ăn, cái bụng đã làm việc suốt đêm của cô bắt đầu réo ầm lên.

Cô ló đầu ra, thầm nghĩ: Được thôi, chết sớm hay chết muộn gì cũng phải chết!

Vậy thì ăn no rồi chết!

Lúc đi cô mang toàn đồ công sở, giờ quá hợp tình hình, Cố Kiều Kiều thay đồ xong, áo sơ mi, áo vest, quần dài – che kín toàn thân.

Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, cô mở cửa.

“Cạch.”

Cửa vừa mở, ba ánh mắt sắc như dao phóng thẳng về phía cô.

Cố Kiều Kiều hơi khựng bước, mặt không đổi sắc, cười lộ tám chiếc răng: “Chào buổi sáng.”

Nói xong, cô tự nhiên ngồi xuống chiếc sofa trống.

Tư Cẩn Ngôn tức đến ngứa răng, anh cứ tưởng cô sẽ chột dạ, sẽ áy náy, ai dè cô lại điềm tĩnh như không có gì!

Anh châm chọc: “Bé cưng, thấy bọn anh không bất ngờ sao?”

Cố Kiều Kiều ngẩng đầu, tỏ vẻ ngạc nhiên đúng lúc: “Sao mấy anh lại đến đây?”

Giọng nói, biểu cảm… còn khá giống thật.

Tần Vọng Đình nhếch môi, đẩy tô cháo về phía cô: “Ăn sáng trước đi.”

Cố Kiều Kiều nhận lấy muỗng, khuấy vài vòng rồi bắt đầu ăn.

Lịch Thời Uyên ánh mắt trầm xuống, sau khi bình tĩnh lại, anh thấy khái niệm “thiếu thốn tình yêu” dường như không còn đúng nữa.

Bởi vì giờ phút này, anh hoàn toàn không cảm nhận được chút “tình yêu” nào từ Cố Kiều Kiều dành cho ba người bọn họ.

Lịch Thời Uyên bắt đầu phân tích động cơ Cố Kiều Kiều tiếp cận họ.

Chỉ cần tìm ra động cơ, tất cả sẽ rõ ràng.

Chắc chắn không phải vì tiền. Tư Cẩn Ngôn từng điều tra tài khoản của cô, số tiền anh đưa, cô chưa từng động đến.

Càng nghĩ sâu hơn, Lịch Thời Uyên càng thấy Cố Kiều Kiều như một câu đố.

Bữa sáng kéo dài nửa tiếng, Lịch Thời Uyên và Tần Vọng Đình giữ vẻ bình thản, trong khi Tư Cẩn Ngôn thì lộ rõ cảm xúc. Anh vừa ăn cháo vừa nhìn chằm chằm Cố Kiều Kiều, đang ăn cháo mà như đang “gặm” cô.

Khi nhân viên phục vụ dọn dẹp xong, Tư Cẩn Ngôn là người đầu tiên lên tiếng: “Bé cưng, em nói là đi công tác, anh không hỏi thêm. Em đi với tên chó này, anh cũng không hỏi. Nhưng mà, tối qua… hai người…”

Anh chưa nói hết câu, nhưng tất cả đều hiểu ý anh muốn nói gì.

Tần Vọng Đình bắt chéo chân, lạnh lùng liếc sang: “Kiều Kiều, với loại người không biết điều thì không cần trả lời đâu.”

Nhìn thấy vẻ mặt vừa giận vừa tổn thương của Tư Cẩn Ngôn, Cố Kiều Kiều mới cảm thấy có chút hổ thẹn.

Dù gì đi nữa, là cô đã lợi dụng họ trước.

Chương 479: Thế Thân Bị Cướp Mất Cuộc Đời 26

Cố Kiều Kiều cụp mắt xuống, đến nước này rồi cũng chẳng còn gì phải giấu nữa.

Cô bình tĩnh nói lời xin lỗi: “Xin lỗi.”

Tư Cẩn Ngôn vốn đang tức giận thì tim bỗng thắt lại. Anh nheo mắt, lý trí được kéo về bởi giọng nói bình thản của Cố Kiều Kiều.

Anh hơi ngồi thẳng người, gương mặt thoáng hiện vẻ tổn thương.

Mà đúng là không giả vờ, ngay từ lần đầu gặp cô, trái tim anh đã không còn do bản thân kiểm soát.

Cố Kiều Kiều lại nói xin lỗi: “Lịch tiên sinh, Tư tiên sinh, và cả Tần tổng, thật xin lỗi vì đã lợi dụng các anh.”

Ánh mắt cô lướt qua từng người một, không còn chút yếu đuối nào của ngày thường.

Rõ ràng là gương mặt quen thuộc, nhưng ngồi ở đó, Cố Kiều Kiều trông như biến thành một người hoàn toàn khác.

Cô quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến cả ba người đối diện đều cảm thấy bất an.

Tần Vọng Đình là người tỉnh táo nhất trong ba người, anh đã mơ hồ đoán được một phần hành động của Cố Kiều Kiều.

Nhưng giờ phút này, anh lại có linh cảm cô sắp rũ bỏ tất cả để rời đi.

Lông mày nhíu chặt, Tần Vọng Đình siết chặt quai hàm, trầm giọng nói: “Kiều Kiều, chẳng có gì gọi là lợi dụng cả. Nếu em không muốn thấy họ, anh sẽ đuổi họ đi ngay.”

Ý ngầm trong lời nói: đừng nói nữa.

Sát khí trong mắt Tư Cẩn Ngôn càng lúc càng nặng, anh chỉ thấy uất ức.

Sống từng ấy năm, đây là lần đầu tiên anh thật lòng yêu một người. Còn vì cô mà dọn sạch mọi chướng ngại chỉ để được kết hôn với cô.

Khóe mắt Tư Cẩn Ngôn đỏ hoe, cố nén cảm xúc bạo phát, giọng run run: “Kiều Kiều, như vậy là không công bằng.”

“Cố Kiều Kiều, như vậy là không công bằng!”

Anh lặp lại một lần nữa, lần này giọng đầy đau đớn như muốn vỡ òa.

Lịch Thời Uyên nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, cúi đầu, thở dài lặng lẽ.

Cố Kiều Kiều mím môi, thấy bộ dạng này của Tư Cẩn Ngôn, cô thực sự có chút áy náy.

Dù những thế giới trước đây ra sao, ít nhất cô đã cho những người ấy một cuộc đời trọn vẹn...

Lần này muốn rời đi, dường như…

Là sai rồi?

Cố Kiều Kiều cúi đầu, siết chặt đôi tay đặt trên đùi.

Không khí nặng nề đến mức mọi người như đang đợi một phán quyết cuối cùng.

Rất lâu sau, Tư Cẩn Ngôn không chịu nổi cảm giác giằng xé ấy nữa.

Anh mặc kệ, anh nhất định phải có Cố Kiều Kiều!

Tư Cẩn Ngôn lập tức đứng bật dậy, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh cô, vòng tay ôm eo, đầu tựa vào hõm cổ cô.

Giọng anh mang theo tiếng nức nở: “Kiều Kiều, em không thể đối xử với anh như vậy, không thể như vậy…”

Anh đã nghĩ thông rồi, Cố Kiều Kiều có thể không cần anh.

Nhưng anh thì không thể sống thiếu cô.

Anh đã hoàn toàn không thoát ra được khỏi mối tình này.

Cố Kiều Kiều thở dài, đưa tay xoa nhẹ hai cái lên mái tóc mềm xù của anh để an ủi.

“Để em kể một câu chuyện nhé.” Cô bắt đầu chậm rãi nói:

“Có một bé gái sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, mẹ hiền lành, bố ôn hòa, cả hai đều rất yêu thương cô bé.”

“Nhưng vài năm sau, mẹ cô bé qua đời vì bệnh, hạnh phúc ấy vỡ vụn như bong bóng xà phòng.”

“Bố cô dẫn về một người phụ nữ, còn có một chị gái lớn tuổi hơn. Từ đó, ông ta không bao giờ ôm cô bé nữa, sự ấm áp trước kia hoàn toàn biến mất.”

“Về sau, người chị đó lừa cô bé ra ngoài, cố ý để cô rơi vào tầm mắt của bọn buôn người. Cô bị bắt cóc, lẽ ra sẽ bị bán đến vùng núi xa xôi. Có lẽ trời còn thương, xe bọn buôn người gặp tai nạn rơi xuống sông.”

“Cô bé bị nước cuốn trôi, may mắn được một bà lão không con cứu sống và nhận nuôi.”

“Bà lão sống nhờ nhặt ve chai, rác thải, cứ thế nuôi cô lớn lên và cho đi học.”

“Cô bé chưa từng quên những gì mình từng trải qua, cô muốn trả thù! Trả thù người chị cùng cha khác mẹ, trả thù người cha máu lạnh, trả thù người đàn bà cướp chồng người khác.”

“Nhưng cô không có gì trong tay, nhỏ bé như kiến làm sao lay động được gốc đại thụ, làm sao đấu lại người chị gái xung quanh đầy kẻ theo đuổi.”

“Thậm chí cô còn bị một người theo đuổi của chị gái bao nuôi như một thế thân, chỉ để đổi lấy năm trăm ngàn để chữa bệnh cho bà.”

“Không còn cách nào, cô chỉ có thể tiếp cận những người có thế lực cao hơn cả người đàn ông đó bằng mưu kế.”

Nói xong, Cố Kiều Kiều im lặng trong hai giây, rồi lại mở miệng: “Thật xin lỗi, em đã lợi dụng cả ba người.”

Không gian lại rơi vào im lặng, ngột ngạt đến mức khó mà thở nổi.

Lịch Thời Uyên bỏ tay ra khỏi mắt, dựa một tay vào lưng ghế sofa, giọng trầm khàn: “Được em lợi dụng, là vinh hạnh của anh.”

Cơ thể cứng đờ của Tư Cẩn Ngôn dịu lại, mắt càng đỏ, ôm cô chặt hơn.

Tim anh như bị đè nặng, giọng nghèn nghẹn: “Bảo bối, sao em ngốc vậy! Không cần làm khổ mình đến thế, chỉ cần em mở miệng, bất kể là ai anh cũng sẽ giúp em xử lý.”

Cố Kiều Kiều cảm thấy ấm lòng, khẽ nhéo tai anh một cái.

Tư Cẩn Ngôn lập tức đỏ bừng tai, phản xạ mạnh mẽ nhảy lại chỗ cũ, không dám nhìn cô nữa.

Tần Vọng Đình tức tối nhìn cảnh này, thật là bực chết đi được, hai người đàn ông này thế mà không bị lừa.

Lịch Thời Uyên còn đỡ, Tư Cẩn Ngôn thì hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.

Thế này thì hai người đó càng không thể rút lui nữa rồi.

Nghiến răng, Tần Vọng Đình cũng lập tức lên tiếng: “Kiều Kiều, anh sẽ giúp em xử lý người cha tồi tệ kia.”

Cố Kiều Kiều cười tươi, đuôi mày cong lên, cuối cùng cũng không còn vẻ lạnh nhạt như muốn “thăng thiên” vừa rồi nữa.

Có sự can thiệp của ba người, công ty nhà họ Cố nhanh chóng đổi chủ. Cha Cố và mẹ của Nam Cung Linh bị đưa thẳng vào bệnh viện tâm thần, còn bị sắp xếp ở cùng một phòng.

Phần đời còn lại, cứ để hai người đó “cắn xé” nhau sống cho qua ngày.

Cố Kiều Kiều không đến gặp họ, thậm chí cả Nam Cung Linh cũng không lộ mặt một lần.

Qua lời hệ thống 888, Nam Cung Linh sống rất thê thảm.

Sau đêm đó, Lục Khải Minh đã nhốt cô ta lại. Ban đầu cô ta vẫn dùng đồ từ không gian để dụ dỗ như trước, nhưng sau hai lần, Lục Khải Minh bắt đầu cảnh giác, không mắc bẫy nữa.

Hắn không những không còn chút niềm vui nào từ “nữ thần” ngày trước, thậm chí mỗi lần còn muốn nôn, câu “bẩn thật” của Cố Kiều Kiều như khắc sâu vào lòng hắn.

Khi biết Cố Kiều Kiều và cậu nhỏ của mình ở bên nhau, Lục Khải Minh phát điên.

Ngày nào cũng say rượu đánh đập Nam Cung Linh.

Cuộc sống đó kéo dài hơn nửa năm, đến một buổi tiệc, Lục Khải Minh gặp lại Cố Kiều Kiều.

Cô giống như một viên ngọc được mài dũa tinh tế, đẹp đến ngỡ ngàng.

Khi tái ngộ, Lục Khải Minh bỗng thấy tự ti, không dám đến gần nhưng vẫn cố lấy can đảm, nhân lúc Lịch Thời Uyên không có mặt hắn định nói vài câu.

“Kiều Kiều, em… vẫn ổn chứ?”

Cố Kiều Kiều mỉm cười lễ phép: “Rất ổn.”

Lục Khải Minh thấy nghẹn ngào, tim và dạ dày đều quặn thắt, cố gắng kiềm chế hỏi: “Kiều Kiều, em đã từng thích anh chưa?”

Ánh mắt Cố Kiều Kiều thoáng mơ hồ, khẽ cười cay đắng: “Anh biết không, lúc chúng ta ở bên nhau, dù biết anh coi em là thế thân, em vẫn thích anh, thậm chí từng mơ tưởng được kết hôn với anh…”

Cô dừng một chút, ánh mắt mang theo oán hận nhìn anh: “Nếu hôm đó em không thấy anh và Nam Cung Linh, thì có lẽ chúng ta…”

Cố Kiều Kiều dừng lời, xoay người bước đi.

Lục Khải Minh nhìn theo bóng lưng cô, nước mắt lập tức tuôn rơi.

Hắn nghĩ mình chưa bao giờ căm hận Nam Cung Linh đến vậy!

Ánh mắt u ám, Lục Khải Minh lập tức quay về nhà.

Đêm hôm đó, Cố Kiều Kiều nghe hệ thống 888 thông báo: “Ký chủ, Nam Cung Linh đã chết, hệ thống của cô ta đã bị bắt giữ, linh hồn cô ta cũng tan biến vì tách khỏi hệ thống.”

Cố Kiều Kiều cong môi cười, Tư Cẩn Ngôn hỏi cô: “Kiều Kiều, sao em cười vậy?”

Cô lắc đầu, vòng tay qua cổ anh, ghé sát lại: “Anh đoán xem?”

Tư Cẩn Ngôn nhướng mày, lập tức bế bổng cô lên: “Trời mùa đông đêm lạnh, không đoán nữa.”

Một phần ba tình yêu, mỗi phút giây ở bên cô đều đáng để trân trọng.

~~~  Lời Bạn Quýt ~~~

E hem, e hem, nghĩ chị Kiều lại bỏ đi giữa chừng cơ… ai ngờ :v 

Thế giới này quả thật là ghét Lục Khải Minh thật luôn, hết chơi trò thế thân lại đến vụ hạ thuốc, đời trước còn giở trò đòi lại tiền đuổi nguyên chủ đi nữa. Cái kết này quả đúng là đáng đời luôn.

Còn 1 thế giới nữa là kết thúc bộ Xuyên nhanh vạn người mê rồi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nha!

Ngoài ra nhà Quýt còn có kế hoạch đào một vài hố xuyên nhanh và vài bộ truyện dài nữa, mong mọi người qua ủng hộ ^^


  • Share:

You Might Also Like

0 comments