CHƯƠNG 193: Mọi người làm quen đi
Người dich: Danh Vu
—
Lam Tử Du cùng Tô Minh hoảng sợ nhìn về phía Phương Thành Lãng.
Trọng một khoảnh khắc khi mọi người đều nghĩ rằng kiếm của Đại sư huynh sẽ nhắm ngay vào Quyền Dã.
"Nếu đệ đã cảm thấy Đại sư huynh này vô năng thì về sau đệ cũng không cần xưng hô Đại sư huynh với huynh."
Phương Thành Lãng lạnh lùng ném lại một câu rồi nhanh chân rời đi.
"Đại sư huynh!"
Lam Tử Du phát giác thấy Phương Thành Lãng ý tứ xác định không đổi, hắn liền mau đuổi theo.
Tô Minh nện một quyền vào lồng ngực Quyền Dã: "Đệ cứ nói hươu nói vượn. Giờ thì tốt rồi, chọc giận cả Đại sư huynh!"
Lúc nói xong câu nói kia, trong lòng Quyền Dã cũng hối hận. Nhưng vì tôn nghiêm của một nam tử, hắn vẫn mạnh miệng không chịu thừa nhận.
"Đại sư huynh đã làm sai trước, chúng ta mới là sư đệ của huynh ấy, huynh ấy lại cứ bênh vực cho kẻ giả tạo kia."
"Vậy Ngu Chiêu hiện tại là thật hay giả?" Tô Minh bán tín bán nghi.
"Tuyệt đối là giả!" Quyền Dã vỗ ngực cam đoan: "Bây giờ tại địa bàn của Vấn Đỉnh Các không tiện động tay, đợi đi đến Phù Không Đảo rồi, đệ nhất định sẽ xé toạc bộ mặt thật của nàng ta. Rồi sẽ lộ ra chân tướng thôi!"
Tô Minh thấy hắn nói chắc như đinh đóng cột, trong lòng không khỏi tin mấy phần.
Nếu như Ngu Chiêu bây giờ là giả, vậy nàng ta muốn mọi cách giữ khoảng cách với bọn họ là có nguyên do.
Chắc là sợ hãi sẽ bị lộ tẩy, không dám cùng bọn hắn quá mức thân cận, tận lực tìm một chút lý do để xa lánh bọn hắn.
Đại sư huynh cùng lão tứ cũng là bị lý do thoái thác của nàng ta hù dọa, thật sự cho rằng là bọn hắn thua thiệt quá nhiều, thật tình không biết đây chẳng qua là tên giả mạo.
Tô Minh tự cho là đã phát hiện ra chân tướng, rốt cuộc tảng đá đè nặng bấy lâu trong lòng đã được dỡ bỏ .
Hắn cao hứng vỗ vỗ bả vai Quyền Dã :"Lão Ngũ, chuyện này liền giao cho đệ."
"Tam sư huynh, huynh cứ đứng đó xem trò hay đi!"
Một bên khác.
Lam Tử Du đuổi theo đến gian phòng của Phương Thành Lãng, liền thấy hắn đang đứng cạnh cửa sổ, ánh sáng mặt trời chiếu lên các hạt bụi nhỏ li ti, mơ hồ làm khuôn mặt hắn thêm sự ôn nhuận, dịu dàng.
"Đại sư huynh......"
Nhìn Phương Thành Lãng đứng dưới ánh mặt trời, trong lòng Lam Tử Du không hiểu sao nổi lên cảm xúc bi thương.
"Tử Du, huynh làm Đại sư huynh có phải là quá thất bại?"
"Tất nhiên không phải."
Thanh Diễn chân nhân bế quan lâu dài nên mọi việc ở Độc Nguyệt Phong vẫn luôn do Phương Thành Lãng thay thế trọng trách của sư tôn, chỉ đạo bọn hắn tu hành.
Lam Tử Du liệt kê từng điều Phương Thành Lãng đã từng vì sư huynh đệ bọn họ lo nghĩ, mười đầu ngón tay đều đếm không hết.
"Huynh cũng đã từng cho là bản thân là làm được rất tốt, nếu như không phải Tiểu Lục quyết tuyệt rời đi thì huynh cho đến bây giờ cũng không phát hiện được vấn đề của mình."
Thanh âm Phương Thành Lãng đầy đắng chát.
"Đại sư huynh, kỳ thật có một câu đệ rất muốn nói từ sớm chính là trước khi tiểu sư muội đến Độc Nguyệt Phong, chúng ta đối xử với Ngu Chiêu đã quá tốt rồi.
Thứ đồ gì tốt đều cho muội ấy chọn lựa. Đến ngay cả Thôi Ngọc, người không thích nói chuyện phải dỗ dành chơi cùng mỗi ngày.
Ngu Chiêu được hưởng thụ sự bảo vệ của chúng ta nhiều năm như vậy, tiểu sư muội đến sau lại không muốn chia sẻ. Đệ chỉ muốn nói muội ấy quả thật bị chúng ta dạy hư, một chút ủy khuất cũng chịu không được."
Phương Thành Lãng bị lời nói dõng dạc của hắn làm tức giận đến mức bật cười.
Hắn xem như hiểu vì sao Chu Kim Việt hôm đó còn chưa nghe hắn nói hết lời, trước hết cho hắn một bạt tay.
Là thật sự nhịn không được.
Cho tới hôm nay, Lam Tử Du còn cho rằng Ngu Chiêu ở Độc Nguyệt Phong sống rất tốt, duy nhất nháo loạn cũng chỉ là do các sư huynh đệ yêu thích Diệp Tụng Tâm nhập môn sau, từ đó không để mắt đến nàng.
Lời không hợp ý liền trở mặt.
Phương Thành Lãng cũng không cần tốn tâm tư kể ra mộng cảnh cho Lam Tử Du.
"Đệ đi đi, một ngày nào đó đệ sẽ rõ."
Rõ ràng chính bản thân rất nhiều lần đã hành xử không hợp thói thường.
Chỉ là đến lúc đó quay đầu lại hối hận thì đã muộn.
Lam Tử Du không muốn đi, nhưng mặc cho hắn có nói gì đi chăng nữa, Phương Thành Lãng cũng không còn đáp lại hắn.
Một khắc bước ra cửa phòng này, hắn cảm thấy mình giống như bỏ qua một chuyện cực kỳ quan trọng.
Hắn xoay người còn muốn làm gì một chút thì đại môn ầm vang đóng lại.
Hắn đứng ở cửa gian phòng, thất hồn lạc phách đứng hồi lâu.
......
"Ngu sư tỷ!"
Quý Hàn Châu đứng nhìn xem Ngu Chiêu mở cửa, trên mặt nở nụ cười đầy ngốc nghếch.
"Ngươi làm sao cũng tới? Ngu Chiêu nhíu mày.
"Cũng?"
Quý Hàn Châu lập tức bắt được từ mấu chốt.
Lại nghĩ tới lời căn dặn của chưởng môn và mẫu thân, trong lòng của hắn bắt đầu sinh ra cảm giác bất an.
Ngu Chiêu nghiêng người sang, lộ ra cả phòng: "Chào hỏi đi, vị này là Thiên Kiếm Môn Quý Hàn Châu - Quý sư đệ."
"Chào!"
"Quý sư đệ cũng tới."
"Quý sư đệ, ngươi tới không đúng lúc rồi, bên trong gian phòng đã không có vị trí ngồi, ta xem một chút, bên kia còn có một góc, ngươi liền ngồi xổm ở góc tường kia tạm đi."
“......"
Những lời chào hỏi không ngừng hướng vào mặt Quý Hàn Châu mà nện xuống, nện đến hoa mắt thần mê.
Hắn biết ngay là lời nói của mẫu thân không đáng tin cậy!
Cái gì mà nữ tử yêu mỹ mạo, muốn bắt lấy tâm của nàng thì trước tiên phải bắt được mắt nàng vân vân.
Hắn tin là thật, tận lực trong phòng rửa mặt chải chuốt một phen mới tới, không nghĩ tới liền bị những người khác nhanh chân đến trước.
Mấu chốt là người trong phòng cũng quá là nhiều đi, đây đều là từ nơi nào xuất hiện.
"Quý sư đệ, bọn hắn cũng không cần ta giới thiệu đi, đều là cùng tham gia thi đấu tông môn với ngươi."Ngu Chiêu cười nói.
Quý Hàn Châu nghiêm túc nhìn lại, quả nhiên đều là gương mặt hơi quen một chút.
Mộc Dã và Du Phi của Thanh Mộc Môn, Mạc Từ và Kinh Nam của Bách Hoa cốc, Diêm Sơn và Thích Thích của Vấn Đỉnh các và một kẻ đầu trọc không hợp ngồi đây…
Từ từ, đầu trọc?!
"Bất Ngôn làm sao cũng ở nơi đây!"
Tròng mắt Quý Hàn Châu trừng lớn ra.
Những người khác ngồi ở chỗ này hắn còn có thể lý giải, dù sao tất cả mọi người là đánh lấy cùng một cái chủ ý, ngầm hiểu lẫn nhau.
Nhưng Thiền Âm tự là một đám phật tu, bọn hắn chắc không phải muốn đánh chủ ý để Ngu Chiêu quy y xuất gia chứ?
Bất Ngôn mỉm cười hành lễ: "Quý sư đệ, ta là tới làm khách."
Hắn đương nhiên sẽ không nói là hắn cố ý chạy đến xem náo nhiệt.
Hắc hắc, may mắn hắn tới đủ sớm để cướp được cái ghế cuối cùng .
Quý Hàn Châu tới muộn nên chỉ có thể dựa vào bên cạnh đứng.
"Đến, mọi người nhường một chút, cho Quý sư đệ của chúng ta có chỗ ngồi."
Đến rồi đến rồi, cũng không thể đem Quý Hàn Châu đuổi đi ra.
Đám người chuyển chuyển, ta nhường một chút, cuối cùng để Quý Hàn Châu cũng có một chỗ đặt mông.
Sau đó, gian phòng lâm vào trạng thái trầm mặc quỷ dị.
Ngu Chiêu tựa ở cạnh cửa, giống như cười mà không phải cười nhìn xem một đám người trong phòng: "Vừa rồi các ngươi không phải đều nói có lời muốn nói với ta sao, hiện tại có thể nói."
Đám người lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sửng sốt không ai mở miệng trước.
Loại sự tình đào chân tường này nói ra là vô cùng ám muội.
Mà lại tông môn khai ra điều kiện chỉ thích hợp âm thầm đàm phán, không dễ có mặt nhiều người khác rồi đàm.
"Các ngươi không nói, vậy ta nói trước."
Mạc Từ của Bách Hoa cốc đứng lên.
Trong lòng mọi người giật mình nhưng kịp thời ngăn chặn sự xúc động khỏi miêng, chuẩn bị trước nghe một chút Mạc Từ mở ra điều kiện.
"Ngu đạo hữu, là như vầy, cốc chủ của chúng ta nhìn thấy trận so tài của người xong, phi thường thưởng thức ngươi, muốn mời ngươi đến Bách Hoa cốc làm khách. Sau khi kết thúc ở Phù Không đảo, ngươi vừa vặn có thể cùng chúng ta ở cùng một chỗ cưỡi phi thuyền về Bách Hoa cốc, cũng nếm thử luôn nhiều món ngon tại Bách Hoa cốc xinh đep của chúng ta."
Đám người: !!!
Tốt, không nghĩ tới nữ tu Bách Hoa cốc các ngươi nhìn thì ôn nhuận, tâm nhãn so với tổ ong còn nhiều hơn, đây là nghĩ trực tiếp đem người bắt cóc sao!
Gian trá!
0 comments