Thu Bong Chuong 678

By Quyt Nho - tháng 2 23, 2025
Views

Chương 678: Hang Mẹ và Hang Con

Asalina ngồi xuống bên cạnh Bạch Ấu Vi, cùng cô phân tích quy luật của hang động. Càng sớm giải mã mê cung, hy vọng sống sót của A Khánh càng lớn hơn một chút.

Tình huống hiện tại có thể xác định:

  • Có một hang mẹ, ứng với bảy hang con.

  • Nếu lùi lại từ hang mẹ, sẽ quay về lối vào.

  • Nếu tiến về phía trước từ hang mẹ, sẽ gặp bảy hang con. Dù chọn bất kỳ hang con nào, cuối cùng vẫn quay lại lối vào.

Asalina hỏi:

“Có khi nào đây là một vòng Mobius không? Không quan trọng đi hướng nào, cuối cùng vẫn trở về vị trí ban đầu. Chỉ có phá vỡ quy tắc, mới có thể thoát khỏi vòng lặp.”

“Khả năng này ta đã cân nhắc.” Bạch Ấu Vi khẽ cau mày. “Dựa trên đặc điểm không gian chồng chéo, lý thuyết này có vẻ hợp lý. Nhưng bảy hang con phải giải thích thế nào đây?”

“Nếu chỉ là vòng Mobius, một đường đi là đủ. Nhưng hiện tại, chúng ta đối mặt với bảy lối đi. Còn đám quái cá kia nữa, điều đó cũng không hợp lý…”

Asalina ngẫm nghĩ rồi nói:

“Cửa số 1 và số 3 đều có quái cá. Có thể nào các hang đánh số lẻ đều có quái cá? Ví dụ như… 1, 3, 5, 7 có quái, còn 2, 4, 6 thì không?”

Bạch Ấu Vi không cho rằng quy luật chỉ đơn giản là số lẻ và số chẵn, nhưng đây cũng là một hướng suy luận.

“Dù sao đi nữa, ngày mai phải kiểm chứng lại.” Cô nói. “Ngày mai, chúng ta sẽ thử vào hang số 2.”

Asalina gật đầu đồng ý.

Ngay lúc này, từ phía phòng khách vang lên tiếng như có người uống nước.

Hai người đồng loạt khựng lại.

Asalina theo phản xạ nghĩ rằng A Long mềm lòng, lén đưa nước cho A Khánh uống. Nhưng khi quay đầu lại, cô thấy A Long vẫn đang ngủ say trên ghế sô pha.

Còn A Khánh thì sao?

Hắn đang gắng sức rướn cổ, gấp gáp uống nước từ một chiếc thìa đặt trước mặt!

Ở đâu ra thìa nước?!

Asalina lập tức đứng phắt dậy, nhìn kỹ lại—sắc mặt lập tức đại biến!

Một bàn tay đứt lìa, đang kẹp chặt chiếc thìa, đút nước cho A Khánh uống!

Bạch Ấu Vi cũng nhìn thấy, lập tức giận dữ quát lớn:

“Ai cho ngươi tự ý chui ra hả?!”

Bàn tay đứt lìa giật bắn người, sợ hãi run lên, vội vã vứt thìa xuống đất, chớp nhoáng trốn thẳng vào gầm ghế sô pha!

Nước trong thìa văng tung tóe.

A Long bị tiếng động đánh thức. Hắn mở mắt, không thấy bàn tay, chỉ thấy A Khánh đang vặn vẹo cơ thể bị trói, ép sát mặt xuống đất, cố hết sức thè lưỡi liếm từng giọt nước trên sàn—

“A Khánh!” A Long hoảng hốt, vội vàng kéo hắn lên, không để hắn uống.

Cách đó không xa, tâm trạng Asalina khó tả đến tột cùng.

Cô vài bước lao tới, túm lấy cổ áo A Khánh, giọng nói ngập tràn đau xót:

“A Khánh! Tỉnh lại đi! Cậu không thể uống nước nữa!”

Thần trí A Khánh mơ hồ. Phải mất một lúc lâu, hắn mới thấy rõ gương mặt Asalina.

Một nam nhi bảy thước, đôi mắt vậy mà đỏ hoe, giọng nghẹn lại:

“Chị đại … cho em uống đi… em thật sự… thật sự không chịu nổi nữa… Dù gì cũng chết, chị để em… chết một cách dễ chịu đi…”

“Câm miệng! Ai nói cậu sẽ chết?!” Asalina quát lớn. “Chỉ mấy ngày không uống nước thôi, có thể lấy mạng màychắc?!”

“Chị đại, xin chị… cho em uống đi… em chịu hết nổi rồi… cầu xin mọi người… cho em uống nước…”

Dù hắn cầu xin thế nào, Asalina vẫn nghiến chặt răng, không trả lời.

Lần này, cô và A Long trói chặt hắn hơn nữa, thậm chí bịt cả miệng, không để hắn có cơ hội uống nước.

A Khánh vốn đã kiệt sức, sau khi bị trói như vậy, ngay cả giãy giụa cũng không còn sức lực.

Asalina nhìn đồng đội rơi vào tình cảnh này, lòng cô sao có thể dễ chịu được?

Cô kìm nén chua xót, khẽ nói:

“Ngươi nhịn thêm chút nữa… chỉ cần chúng ta ra khỏi mê cung… tất cả rồi sẽ ổn thôi.”

  • Share:

You Might Also Like

0 comments