Thu Bong Chuong 510

By Quyt Nho - tháng 8 11, 2024
Views

 

Chương 510: Hai ông lão

Người dịch : Bạn Quýt

---

Thẩm Mặc: "......" Bạch Ấu Vi: "......" Đỗ Lai: "......" Phó Diệu Tuyết: "......"

Khi ông lão học giả đọc "Bất vi câu đắc dã" đến lần thứ mười, Thẩm Mặc hỏi: "Ai nhớ được câu tiếp theo là gì?"

Đỗ Lai nhìn về phía Phó Diệu Tuyết.

Phó Diệu Tuyết lườm một cái, "Đừng nhìn tôi, tôi chỉ nhớ hai đoạn đầu thôi!"

Thẩm Mặc nhìn Bạch Ấu Vi.

Bạch Ấu Vi thở dài một cách phiền toái, "Được rồi, tôi biết rồi."

Đỗ Lai và Phó Diệu Tuyết đều không hiểu gì.

Thẩm Mặc nói với họ: "Các người chờ ở đây một lát."

"Anh định đi đâu?" Đỗ Lai hỏi đầy nghi hoặc.

"Ra ngoài." Thẩm Mặc cúi đầu nhìn Bạch Ấu Vi, thản nhiên nói, "Chúng tôi có việc cần thảo luận."

Anh đẩy Bạch Ấu Vi ra ngoài cổng thứ hai.

Đỗ Lai đang nghi ngờ thì bất chợt nghe thấy tiếng nói chuyện thấp thoáng bên ngoài, như thể có một ông lão đang than thở: "Đây là bài văn cổ điển phải thuộc lòng từ trung học cơ sở..."

"Em chưa từng học trung học cơ sở!" Giọng của Bạch Ấu Vi vang lên áp đảo.

Ông lão im lặng.

Phó Diệu Tuyết lo lắng ôm lấy cánh tay của Đỗ Lai, nhỏ giọng nói: "Thật kinh khủng~ Sao lại có thêm một ông lão nữa xuất hiện..."

Đỗ Lai nhíu mày nhìn về phía cổng.

Sau vài giây, bên ngoài có giọng ông lão cất lên: "Sinh diệc ngã sở dục, sở dục hữu thậm ư sinh giả, cố bất vi câu đắc dã; tử diệc ngã sở ố, sở ố hữu thậm ư tử giả, cố hoạn khởi vi cầu miễn dã!"

Ông lão học giả trong nhà sững lại một lúc, rồi tiếp lời: "Như sử nhân chi sở dục mạc thậm ư sinh, tắc phàm khả dĩ đắc sinh giả hà bất dụng dã?"

Ông lão bên ngoài đáp lại đầy cảm xúc: "Sử nhân chi sở ố mạc thậm ư tử giả, tắc phàm khả dĩ tỵ hoạn giả hà bất vi dã?"

Ông lão học giả lại nói: "Do thị tắc sinh nhi hữu bất dụng dã, do thị tắc khả dĩ tỵ hoạn nhi hữu bất vi dã!"

Ông lão bên ngoài tiếp lời: "Thị cố sở dục hữu thậm ư sinh giả, sở ố hữu thậm ư tử giả!"

"Phi độc hiền giả hữu thị tâm dã..."

"Nhân giai hữu chi, hiền giả năng vật táng nhĩ!"

Hai ông lão thi nhau đọc! Người này đối người kia!

Một người diễn cảm mãnh liệt!

Người kia hào hùng mạnh mẽ!

Một người mạnh mẽ đầy uy lực!

Người kia dịu dàng kéo dài!

Trong căn nhà cổ âm u này, hai ông lão đam mê ngâm nga liên tục, hoàn toàn đọc trọn vẹn một bài "Ngư ngã sở dục dã"!

Phó Diệu Tuyết sợ đến chết khiếp.

Nửa đêm nghe hai ông lão đọc thơ, thật là đáng sợ quá!

Cuối cùng khi họ đọc xong, ông lão học giả cười ha ha ba tiếng:

"Thật thoải mái! Thật thoải mái! Các vị khách nhân tài năng như vậy, nói năng lưu loát, kiến thức uyên thâm, lão phu thật sự bội phục! Hôm nay các vị ghé thăm, thật làm cho căn nhà hèn mọn này thêm phần lộng lẫy!"

Ông ta cúi đầu chào họ: "Xin mời vào, xin mời vào, nhanh chóng vào đi—"

Nói xong, ông ta đẩy mạnh cửa chính của ngôi nhà ra!

Phó Diệu Tuyết thốt lên một tiếng kêu ngắn, rồi nhảy vào lòng Đỗ Lai!

Khuôn mặt của Đỗ Lai còn khó coi hơn cô ấy!

(Dù sao thì anh ta không phải là thú bông, biểu cảm sẽ sinh động hơn.)

Chỉ thấy trong phòng khách đèn sáng trưng! Một bàn thờ đỏ máu, giữa bày hoa quả và nến thơm, hai bên là hai chiếc ghế cao, trên đó ngồi hai người giấy!

Những người giấy đó đều được làm từ giấy trắng, vẽ mắt đen sì, miệng đỏ chót! Trên người mặc áo giấy cực kỳ sặc sỡ!

Ông lão học giả cúi chào hai người giấy, nói: "Cha mẹ, có khách đến từ xa, con mời họ vào ngồi một chút."

Phó Diệu Tuyết bám chặt vào cổ Đỗ Lai không buông, nếu cô ấy còn sống thì chắc chắn sẽ khóc ra nước mắt!

Đỗ Lai bị cô ấy ôm chặt đến mức gần như không thở nổi.

Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi quay lại, cũng nhìn thấy hai người giấy trong phòng khách, sắc mặt thay đổi.

Ông lão học giả báo cáo xong với hai người giấy, bước ra, đứng ở cửa phòng khách, cúi chào bọn họ: "Các vị khách quý, nhanh chóng vào đi—"

*chắc mọi người cũng đoán được ai đối thơ với ông lão kia rồi nhỉ? ✌️

  • Share:

You Might Also Like

0 comments