Chương 555: Tô Mạn và Lô Vũ Văn
Người dịch: Thorlun
Beta: Quýt
—
Lô Vũ Văn lễ phép xua tay: “Cô cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều.”
Tô Mạn đối với anh rất cảm kích, cô cúi đầu nhìn đầu gối của anh nói: “Tôi cõng anh, tôi khỏe lắm, sẽ không mệt.”
"Không, không cần!" Lô Vũ Văn lại xua tay nói: "Tôi có thể tự mình đi! Cô không phải còn phải xách hành lý sao? Chúng ta... chúng ta không vội, đi từ từ thôi, có thể quan sát kỹ hơn!"
“Anh nói có lý.” Tô Mạn nghiêm túc suy nghĩ, "Nhưng ở gần đây có rất nhiều mũi tên, tôi không khống chế được mà vô thức nhìn chúng. Giống như càng không được phép nghĩ đến voi thì đầu óc tôi càng nghĩ đến voi."
Cô phát hiện một mũi tên nhỏ khác trên bãi cỏ và lập tức quay mặt đi.
Vào lúc này, tâm trí chuyển động, và một ý tưởng đột nhiên xuất hiện trong đầu——
"A! Tôi có một ý kiến!" Tô Mạn hai mắt sáng lên, cô nói với Lô Vũ Văn: "Chúng ta có thể đổi hướng những mũi tên này! Ví dụ như một số về phía đông, một số về phía tây, đông nam, tây bắc các loại, bằng cách này các mũi tên sẽ không thể điều khiển được tôi!"
Giả sử khi tất cả các mũi tên chỉ về một hướng sẽ có tác động lớn đến ý chí của người chơi, thì khi mỗi mũi tên chỉ về một hướng khác nhau, liệu nó có còn tác động đến người chơi không?
Tô Mạn không ngờ rằng, tự cô lại có thể có khoảnh khắc chợt nảy ra cảm hứng, tâm trạng đột nhiên trở nên hưng phấn, cô xắn tay áo lên định làm như vậy!
Lô Vũ Văn ngăn cô lại: "Không có cách nào đổi hướng hướng mũi tên đâu, chúng ta hãy nhanh chóng rời đi thôi."
Tô Mạn sửng sốt, nghi hoặc hỏi: "Tại sao không thể đổi hướng?"
Lục Vũ Văn suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn trời vẫn còn sớm, giải thích với cô cũng không chậm trễ.
"Là như vậy, trước tiên cô chỉ cần thay đổi hướng của một mũi tên nhỏ, sau đó tôi sẽ giải thích cho cô."
Tô Mạn nghi hoặc nhìn anh, đi đến bên đường, bẻ ngược một mũi tên nhỏ trên cột đèn, đảo ngược phương hướng.
"Đổi hướng hẳn là có thể. Anh quên rồi à? Trước đây anh đã bảo tôi đổi hướmg một lần. Sau khi tất cả phương hướng của mũi tên nhỏ đã thay đổi, mũi tên lớn cũng sẽ thay đổi..."
Lô Vũ Văn nghe vậy nhẹ nhàng mỉm cười, cầm một cành cây làm gậy chống, đứng ở bên đường nói: "Đừng vội, một lát nữa cô sẽ biết."
Tô Mạn nghi ngờ nhìn mũi tên nhỏ.
Đúng như Lô Vũ Văn nói, đợi một lúc, mũi tên nhỏ đột nhiên di chuyển!
Cô mở to mắt ngạc nhiên và sau đó nhìn thấy mũi tên tự quay lại! Phương hướng quay lại trở về vị trí ban đầu!
"Làm sao chuyện này có thể xảy ra?!" Tô Mạn kinh ngạc, "Trước kia có thể đổi hướng! Tại sao lần này lại quay về?"
Lô Vũ Văn hơi nhếch lên khóe miệng.
"Đừng làm bộ nữa, mau nói cho tôi biết!" Tô Mạn sốt ruột hỏi, mong chờ nhìn anh, đôi mắt đen trắng trong suốt, trong suốt đến mức không có một chút tạp chất.
Cô ấy luôn thẳng thắn như vậy, khuôn mặt không thể che giấu suy nghĩ của mình.
Lục Vũ Văn ho khan nói: "Cô có thể điều chỉnh hướng những mũi tên gần đây, không cần quá nhiều, bốn năm cái là đủ."
Tô Mạn làm theo, xoay hết các mũi tên dưới ánh đèn đường, bên trái, bên phải và trong bãi cỏ.
“Sau đó thì sao?” Cô quay đầu nhìn Lô Vũ Văn, nóng lòng chờ đợi câu trả lời.
Lục Vũ Văn chỉ vào mũi tên, “Sau đó, cô cứ xem thôi.”
“Xem gì?” Tô Mạn nghi hoặc, lại nhìn mũi tên.
Trong khoảng thời gian ngắn khoảng ba đến năm giây, mũi tên nhỏ trên đèn đường hơi lắc lư, sau đó đổi hướng và trở nên giống như những mũi tên khác ở gần đó!
"A!... Lần trước tôi điều chỉnh phương hướng cũng giống như vậy!" Tô Mạn lập tức nói: "Chỉ cần có nhiều mũi tên đổi hướng, nó sẽ ảnh hưởng đến các mũi tên khác ở gần đó, nên cuối cùng tôi không mất nhiều thời gian để khiến tất cả các mũi tên đổi hướng!"
Lô Vũ Văn thầm nghĩ, dù vậy, tốc độ của cô cũng thực sự rất nhanh.
Tô Mạn nhận ra điều gì đó từ hai lần thay đổi mũi tên, trầm ngâm nói: “Tôi hiểu rồi, các mũi tên sẽ thay đổi tùy thuộc vào trạng thái của các mũi tên khác, nên chúng ta không thể làm cho hướng của các hướng mũi tên nhỏ ngược nhau được.”
"Đúng vậy." Lục Vũ Văn gật đầu cười nói: "Cùng một đạo lý với ‘theo gió trở cành’(1) vậy."
(1)人云亦云: (nhân vân diệc vân) là một thành ngữ tiếng Trung có nghĩa là "người ta nói sao cũng theo vậy", chỉ những người không có chính kiến, chỉ nghe theo ý kiến của người khác mà không có suy nghĩ riêng.
0 comments