Chương 531: Gió Lạnh Mưa Lớn
Người dịch: Quýt
—
Dựa vào màu sắc của đất và tình trạng của cỏ dại xung quanh, ngôi mộ này đã bị đào bới từ lâu rồi.
Họ cũng đã kiểm tra các ngôi mộ gần đó, nhưng không tìm thấy mộ của Lý thị.
Xét đến việc Lý Khương Quý và Lý thị mất cách nhau không lâu, và Lý thị trong làng không có thân thích, rất có thể không có ai xây mộ riêng cho bà ấy, nên hai người có khả năng được chôn chung.
Để xác minh suy đoán, Thẩm Mặc và Đỗ Lai tiếp tục đào sâu hơn ngôi mộ đã bị bới một nửa này.
Đất khá mềm và xác chết được chôn không sâu lắm, chẳng mấy chốc họ đã khai quật được hài cốt của Lý Khương Quý.
Xác đã mục nát thành xương khô, không có quan tài, chỉ được quấn trong một lớp chiếu cỏ, trên cổ có vết chém rõ ràng, xác định chắc chắn đó là Lý Khương Quý.
Thẩm Mặc và Đỗ Lai tiếp tục đào xuống sâu hơn, hy vọng tìm được hài cốt của Lý thị.
Dù Lý thị mất sau Lý Khương Quý, nhưng theo phong tục cổ đại, khi chôn chung, vợ tuyệt đối không được chôn trên chồng.
Nếu Lý thị không nằm bên phải của Lý Khương Quý, thì chỉ có thể nằm sâu hơn dưới đất.
Gió lạnh rít lên từng cơn, nhiệt độ giảm nhanh, trời đã bắt đầu tối.
Nhưng họ vẫn chưa tìm thấy gì cả.
Tạch—
Một giọt mưa rơi trên mặt Bạch Ấu Vi, lạnh và ướt.
Cô đưa tay lau, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Những đám mây đen dày đặc che kín bầu trời, không có kẽ hở nào, nhiều giọt mưa bắt đầu rơi lộp độp, rồi ngày càng nặng hạt.
Cơn mưa càng lúc càng lớn.
"Đừng đào nữa, chúng ta mau đi thôi..." Phó Diệu Tuyết đã chờ đợi đến mức mất kiên nhẫn, lo lắng dậm chân. Cô ta vừa sợ hãi vừa hồi hộp, lo lắng rằng Đỗ Lai và Thẩm Mặc sẽ đào được thứ gì đó từ dưới lòng đất.
Bạch Ấu Vi im lặng nhìn vào cái hố ngày càng sâu, rồi lại quan sát những cây cối âm u rợn người xung quanh. Cuối cùng cô lên tiếng: "Đi thôi, hài cốt của Lý thị không ở đây."
Hai người đàn ông cũng cảm thấy không còn hy vọng, lần lượt lên khỏi hố.
Đỗ Lai thở dốc, nói: "Hài cốt của Lý Lại Tử có ở đây, nhưng hài cốt của Lý thị thì không. Điều này có nghĩa là, người phụ nữ vận chuyển xác bấy lâu nay chỏ không phải hài cốt của chồng, mà là của chính mình? Nếu chúng ta có thể giúp bà ấy an táng tử tế, có lẽ bà ấy sẽ dừng lại."
Người phụ nữ vận chuyển xác không dừng lại, chắc chắn có lý do.
Hoặc là vì thù chưa trả.
Hoặc là vì nguyện ước chưa hoàn thành.
"Có thể thử." Thẩm Mặc khẽ gật đầu, "Nếu bà ấy thật sự đang vận hài cốt của chính mình, cách này có thể hiệu quả."
Phó Diệu Tuyết nói: "Nhưng chúng ta thậm chí còn không biết tên thật của bà ấy! Dù có làm mộ mới cho bà ấy, bia mộ cũng chỉ có thể ghi mỗi hai chữ 'Lý thị' thôi!"
"Chẳng lẽ... chìa khóa để vượt qua trò chơi này là tìm ra danh tính thật sự của Lý thị?" Bạch Ấu Vi suy nghĩ sâu xa, lẩm bẩm, "Tối nay xem sao, xem thử hài cốt mà bà ấy chở đến tột cùng là của ai."
Họ rời khỏi núi, quay về làng.
Lúc này, trời đã tối đen hoàn toàn.
Trong màn đêm đen đặc, chỉ có hai chiếc đèn lồng trắng ngoài cổng nhà lý chính chiếu sáng lờ mờ. Ánh sáng yếu ớt như ngọn nến chớp tối trong gió, dường như có thể bị dập tắt bởi mưa bất cứ lúc nào.
Ngôi làng yên tĩnh đến rợn người, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa và tiếng gió.
Họ trú mưa ở nhà họ Lý.
Tất cả các ngôi nhà đều đóng kín cửa sổ, chỉ có nhà họ Lý, nơi không còn ai sống, là có thể vào được. Nếu bỏ qua mái nhà dột, bài vị trên bàn, giấy tiền vàng mã trên sàn, cùng mùi mốc nồng nặc trong không khí, thì nơi này vẫn đủ để họ tạm trú qua đêm.
Trong cơn gió lạnh và mưa lớn, họ lại nghe thấy tiếng hát khàn khàn, chói tai giống đêm qua, nó như tiếng phát ra từ chiếc máy ghi âm cũ kỹ, rè rè vang lên:
"Chốc lát...
Chốc lát lạnh lẽo đến thấu xương, mây đen dày đặc khắp trời.
Nô đành phải cố chỉnh lại giày, không dám dừng lại.
Giữa vùng hoang dã mênh mông, không nơi nào để trú thân.
Từng đợt...
Từng đợt gió lạnh mưa buốt, làm ướt đẫm áo.
Ai——
A——
..."
Thẩm Mặc khẽ nhíu mày, nắm lấy tay Bạch Ấu Vi, hạ giọng hỏi: "Nghe thấy gì không?"
Bạch Ấu Vi ngơ ngác, nghĩ rằng anh đang hỏi về tiếng hát, nhưng Thẩm Mặc lại tiếp tục: "Hình như có động tĩnh... từ nhà bên cạnh."
0 comments