Thu Bong Chuong 573

By Quyt Nho - tháng 8 17, 2024
Views

Chương 573: Các đồng đội

Người dịch: Quýt

Trong nước cũng có người nước ngoài, nhưng kể từ khi thế giới biến đổi, mọi người đều hoặc là trốn tránh, hoặc là chạy trốn, phân tán khắp nơi. Thế mà ở nơi này, lại tập trung nhiều người nước ngoài như vậy.

Tô Mạn và Lô Vũ Văn không nói gì, nhưng cả hai đều cùng căng thẳng, cảnh giác quan sát những người xung quanh.

Những người đó cũng đang nhìn họ.

Nhưng không ai tiến đến nói chuyện, mọi người tụ tập thành từng nhóm ba hoặc năm người, thì thầm bàn luận điều gì đó.

Tô Mạn và Lô Vũ Văn tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng nhận ra, ở đây không chỉ tập trung "người nước ngoài," mà là tập hợp mọi người trên toàn thế giới ——

Đủ loại màu da, đủ kiểu trang phục, họ còn thấy cả những khuôn mặt người châu Á.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tại sao mọi người đều tụ tập ở đây? Có phải là vì cái gọi là... chiến tranh mê cung?

Khi đang băn khoăn, đột nhiên một khối vuông trắng bên cạnh phát sáng, có ba người bước ra từ ánh sáng đó, giống như khi Tô Mạn và Lô Vũ Văn vừa đến đây, cả ba đều ngơ ngác mở to mắt.

Đó là ba người da đen, họ ngạc nhiên nhìn xung quanh rồi hỏi: “Đây là đâu? Này! Chuyện gì vậy?!”

Mặc dù nhìn khẩu hình, họ đang nói tiếng Anh, nhưng Tô Mạn và Lô Vũ Văn lại nghe thấy rõ ràng là tiếng Trung!

Cả hai lại một lần nữa ngạc nhiên, nhìn nhau với ánh mắt đầy hoang mang.

“Tô Mạn?!”

Từ xa, một giọng nam quen thuộc vang lên.

Tô Mạn nhìn về phía phát ra âm thanh, càng thêm kinh ngạc, cô trông thấy Nghiêm Thanh Văn?!

Bên cạnh Nghiêm Thanh Văn còn có Thẩm Mặc, Bạch Ấu Vi, Đàm Tiếu và những người khác mà cô quen biết!

Tô Mạn vui mừng khôn xiết, lập tức chạy nhanh về phía họ, “Sao mọi người lại ở đây?!”

Nghiêm Thanh Văn cau mày liếc qua Lô Vũ Văn phía sau cô, hỏi: “Anh ta là ai?”

“À! Quên chưa giới thiệu với mọi người ——” Tô Mạn kéo Lô Vũ Văn đến trước mặt, vui vẻ giới thiệu, “Đây là Lô Vũ Văn, tôi gặp anh ấy ở mê cung số 6. May mà có anh ấy dẫn đường, nếu không tôi chắc chắn không thoát ra được!”

Sau đó, Tô Mạn lại giới thiệu đồng đội của mình cho Lô Vũ Văn.

“Đây là Nghiêm Thanh Văn, đây là Thẩm Mặc, đây là...” Khi giới thiệu đến Bạch Ấu Vi, mắt Tô Mạn sáng lên, cười nói với Lô Vũ Văn, “Đây là Bạch Ấu Vi. Nhìn đi, tôi đâu có lừa anh!”

Ánh mắt của Lô Vũ Văn dừng lại trên đôi chân của Bạch Ấu Vi.

Anh nghĩ rằng Tô Mạn chỉ nói để an ủi mình, không ngờ điều đó lại là sự thật... Nhưng làm sao có thể chứ? Cô ấy vốn không có khả năng di chuyển, làm sao có thể vượt qua những trò chơi kỳ lạ như vậy?

Bạch Ấu Vi ngồi trên xe lăn, lạnh lùng nhìn Tô Mạn: “Này, bạn mới của cô chưa từng thấy người què à?”

Tô Mạn bật cười: “Hahaha... Vi Vi, cậu đừng hiểu lầm, thật ra anh ấy từng bị tập tễnh nên mới nhìn cậu như vậy!”

Bạch Ấu Vi cau mày, liếc nhìn chân của Lô Vũ Văn.

“Chân anh ấy đã khỏi rồi!” Tô Mạn háo hức nói với Bạch Ấu Vi, “Hóa ra mê cung có thể phục hồi mọi vết thương, ngay cả vết thương cũ cũng có thể chữa lành! Vi Vi, cậu đã vào mê cung mấy lần, chân cậu chẳng phải cũng sắp khỏi rồi sao?!”

Mọi người đều quay sang nhìn Bạch Ấu Vi.

Thẩm Mặc cũng nhìn cô.

Bạch Ấu Vi: “......”

Chuyện này cô chưa từng nói với Thẩm Mặc, giờ lại bị Tô Mạn nói toạc ra, thật là khó xử quá...

“...Tất nhiên là không!” Bạch Ấu Vi bực bội đáp, có chút ngượng ngùng, “Anh ta chỉ bị tật chân thôi, còn tôi là cả hai chân đều không thể cử động, có giống nhau đâu chứ?!”

“Cũng đúng nhỉ.” Tô Mạn gật đầu thông hiểu, “Nếu vào thêm lần nữa, chắc chắn cậu sẽ khỏi mà!”

Bạch Ấu Vi bĩu môi, bực bội nói: “Bây giờ tự nhiên bị bắt đến nơi này, làm gì còn mê cung nào, thật phiền phức...”

Tô Mạn bối rối nhìn xung quanh, “Ừ nhỉ, tại sao tự nhiên chúng ta lại bị đưa đến đây...”

  • Share:

You Might Also Like

0 comments