Chương 532: Tiếng Dao Chặt
Người dịch: Quýt
—
Mặc dù mọi người đều đã vào mê cung, nhưng thể chất của mỗi người khác nhau, khiến cho cường độ và khả năng nâng cao cũng khác biệt.
Thính giác của Bạch Ấu Vi không nhạy bén như Thẩm Mặc.
Có lẽ cũng vì bên tai cô bị át bởi tiếng hát ai oán, thê lương kia, nên không thể nghe thấy âm thanh nào khác.
Sau khi Thẩm Mặc nhắc nhở, Đỗ Lai cũng nhận ra có điều gì đó bất thường.
“Hình như là tiếng mở cửa?” Đỗ Lai nghi ngờ, bước đến bên cửa sổ, áp sát để nghe ngóng, rồi nói: “Trời tối rồi, nhà nào cũng đóng kín cửa, sao lại có tiếng mở cửa chứ? Để tôi ra ngoài xem sao.”
Nhà họ Lý và nhà họ Lưu là hàng xóm, chỉ cách nhau một bức tường, chỉ cần trèo lên tường là có thể nhìn thấy rõ tình hình bên nhà bên cạnh mà không cần ra khỏi sân.
Phó Diệu Tuyết lập tức ôm chặt lấy Đỗ Lai, khóc lóc không để anh đi.
“Anh lại muốn bỏ em một mình sao? Nếu vậy thì tại sao anh lại cứu em lúc đầu? Để em chết luôn cho rồi!”
Mặc dù mắt cô ta không rơi lấy một giọt nước mắt, nhưng nếu chỉ nghe giọng thì có vẻ như cô ta đang khóc rất thật.
Thẩm Mặc không thích lãng phí thời gian, liền nói thẳng: “Để tôi ra ngoài xem.”
Cửa vừa mở ra, gió lạnh lập tức ùa vào, cuốn theo những giọt mưa lạnh buốt, Bạch Ấu Vi không khỏi kéo chặt chiếc khăn choàng trên người.
Cô nhìn bóng lưng Thẩm Mặc, cau mày dặn dò: “Anh cẩn thận nhé.”
“Ừ.” Thẩm Mặc gật nhẹ đầu, bóng dáng anh nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.
...
Trên tường đất có một hàng tre cắm chắn tầm nhìn, và những cây tre này quá mỏng manh, không thể leo lên được.
Thẩm Mặc dùng búp bê giấy* biến thành một con dao, cắt một lỗ nhỏ trên hàng tre, từ đó quan sát tình hình phía bên kia.
*Nhắc lại nếu bạn nào quên búp bê giấy này là phần thưởng mà Thẩm Mặc nhận được trong trò chơi “Trốn mèo” trước đó nhé.
Chỉ thấy bà lão mà ban ngày vừa ra đề cho họ đang lục tìm thứ gì đó trong sân.
Thẩm Mặc nhíu mày chờ đợi một lúc, liền thấy bà lão đứng thẳng dậy, trong tay cầm một con dao chặt củi!
Anh không khỏi giật mình.
Ngay trước mắt anh, bà lão cầm dao quay vào nhà, cánh cửa gỗ sau lưng bà bị gió thổi kêu kẽo kẹt, nhưng ông lão trong nhà lại ngủ say đến mức không hề có dấu hiệu tỉnh dậy!
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Mặc nghe thấy tiếng dao chặt!
Độp, độp hai tiếng.
Một lát sau, anh nghe thấy tiếng “bịch” vang lên.
Chắc hẳn là cái đầu đã rơi xuống đất.
Tình huống ngoài ý muốn nhưng lại không ngoài dự đoán. Chỉ có như vậy mới giải thích được tại sao lý chính chết trên giường mà vợ ông lại không hề hay biết!
Có lẽ tất cả họ đều bị ảnh hưởng bởi giọng hát đó!
Thẩm Mặc nhíu mày sâu hơn, lo lắng đôi chút vì Bạch Ấu Vi rất có thể ở thế yếu trong trò chơi này.
Một lát sau, bà lão cầm con dao chặt củi đẫm máu đi ra khỏi nhà, gương mặt vô cảm, ánh mắt trống rỗng, cầm con dao máu quay về chỗ cũ, rồi vô cùng thản nhiên ném nó trở lại.
Sau đó, bà quay vào phòng đóng cửa lại...
Từ việc nhặt dao, chặt người, đến trả dao rồi quay về ngủ—cả quá trình vô cùng tự nhiên, tùy ý, không hề có chút biểu cảm hay biến động cảm xúc nào, như thể bà đang mộng du!
Thẩm Mặc nhíu chặt mày, cảm thấy suy đoán của họ vẫn chưa đúng.
Nếu chỉ cần chôn cất tử tế cho Lý thị để bà dừng việc vận chuyển xác, thì tại sao những người phụ nữ trong làng lại giết người?
Rõ ràng họ bị ảnh hưởng bởi giọng hát của người phụ nữ vận chuyển xác!
Và chính sự ảnh hưởng này đến từ sự căm hận của người phụ nữ vận chuyển xác đối với cả ngôi làng!
Thẩm Mặc quay người, chuẩn bị vào nhà để giải thích tình hình cho mọi người.
Đột nhiên, cánh cửa trong sân kêu kẽo kẹt mở ra.
Thẩm Mặc tưởng là gió, quay đầu lại nhìn thì thấy một gương mặt già nua khô héo, đầy nếp nhăn, từ khe cửa nửa mở chầm chậm ló ra...
Một bà lão tóc tai rũ rượi, quần áo tả tơi, trông giống như xác khô, hai mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Mặc!
Thẩm Mặc cảnh giác nhìn bà ta.
Ngay giây tiếp theo, bà lão đột nhiên giơ hai tay lên, chạy thẳng về phía anh!
Vừa chạy, gương mặt vừa trở nên dữ tợn, vừa điên cuồng cười lớn!
"Hahahahaha!
Hahahahaha!
A hahahahaha!"
0 comments