Thu Bong Chuong 533

By Quyt Nho - tháng 8 13, 2024
Views

Chương 533: Hát Lại Một Lần Nữa

Người dịch: Quýt

Tiếng cười kia thật kinh khủng! Sắc nhọn và chói tai! Không chỉ Thẩm Mặc biến sắc, mà cả ba người trong nhà cũng đồng loạt biến sắc!

Lúc này, trong đầu cả bốn người đều nảy ra một suy nghĩ— 

Vào ban đêm, khi cả làng đóng chặt cửa nẻo, liệu có phải vì dân làng biết rằng, người phụ nữ vận chuyển xác sẽ không tha cho họ?!

Chỉ trong chớp mắt, bà lão đã cười cuồng loạn và áp sát!

Thẩm Mặc rút trường đao, không do dự chém thẳng xuống!

Nhưng nhát dao ấy lại hoàn toàn trượt qua!

Cơ thể của bà lão dường như là hư vô, mũi đao lướt xuống chẳng khác nào cắt qua một đám khói, không để lại tổn thương nào!

Thẩm Mặc sững sờ trong nửa giây, anh thấy bà lão lao đến, không kịp suy nghĩ  liền né sang một bên!

Động tác của bà lão lại vô cùng nhanh nhẹn, tiếp tục đuổi theo Thẩm Mặc, hai tay giơ lên như móng vuốt của đại bàng, đáng sợ đến tột độ! Chỉ trong tích tắc, bà ta đã để lại ba vết cào trên lưng Thẩm Mặc!

“Ha ha ha ha ha ha ha!!!”

Bà cười điên cuồng, tóc tai rối bù, truy đuổi Thẩm Mặc. Đôi mắt bà ta trợn tròn, hàm trên và hàm dưới há to! 

Tiếng cười sắc nhọn dường như muốn xuyên thủng màng nhĩ!

Thẩm Mặc lúc này khó lòng chống đỡ, chỉ có thể liên tục lùi lại.

—Anh không thể làm tổn thương bà lão, nhưng bà lão lại có thể làm anh bị thương, trận đấu này quả thật không công bằng chút nào!

Liếc thấy chiếc xe kéo dừng ở cổng sân, Thẩm Mặc vung đao chém đứt hàng tre trước sân, rồi nhảy qua tường, đồng thời lớn tiếng gọi: “Đỗ Lai! Chuyển hài cốt!”

Bà lão đuổi đến, nửa thân dưới của bà ta đập mạnh vào tường đất! Sau đó như một con nhện hình người, bà ta bò qua đầu tường, tốc độ nhanh như chớp, đuổi theo Thẩm Mặc!

Đỗ Lai biết đây là cơ hội mà Thẩm Mặc tạo ra cho anh.

Anh nhanh chóng lao ra khỏi cổng sân, lật tung tấm chiếu rơm trên xe—

Bên dưới tấm chiếu là một thi thể nữ!

Khoảng sáu mươi tuổi, dáng người vô cùng gầy gò, tứ chi khô quắt như cành cây, mái tóc dài bạc phơ xõa xuống, một bộ đồ tang lấm lem bùn đất ướt nhẹp, dường như vừa mới chết không lâu.

Thi thể của người phụ nữ này trông giống hệt bà lão xác sống kia!

“Đỗ Lai!!!”

Phó Diệu Tuyết đứng ở cửa nhà đột nhiên hét lên!

Đỗ Lai ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bà lão đang đuổi theo Thẩm Mặc đã quay trở lại!

Bà ta bò lết trên mặt đất, tứ chi quặp lại quái dị, tốc độ kinh hoàng! Chớp mắt đã tới trước mặt Đỗ Lai, miệng không ngừng phát ra tiếng cười rợn người!

Đỗ Lai không chần chừ nữa, dùng chiếu bọc thi thể lại, vác lên vai rồi quay người bỏ chạy!

Vận chuyển hài cốt, vận chuyển hài cốt!

Mục đích chính của chuyển hài cốt là đưa xác vào đất để an táng!

Lý thị quan tâm đến thi thể của mình như vậy, chắc chắn thi thể chính là chìa khóa để giải câu đố của trò chơi, có lẽ chỉ cần chôn cất thi thể, trò chơi sẽ kết thúc?

Khả năng này rất lớn, anh phải thử một lần!

Nhưng Đỗ Lai không ngờ tốc độ của bà lão lại nhanh đến vậy, chỉ chạy được vài bước thì đã bị bà ta tóm lấy cổ chân—

Ngay lập tức, chân bị tóm lấy như thể bị đâm xuyên bởi băng đá! Đỗ Lai đau đớn ngã nhào, khuôn mặt tái xanh vì đau đớn!

Thẩm Mặc từ phía sau lao tới, nhặt lấy tấm chiếu trên mặt đất rồi chạy xa.

Người phụ nữ vận chuyển xác buông Đỗ Lai ra, quay sang đuổi theo Thẩm Mặc!

Dù thân thủ nhanh nhẹn, Thẩm Mặc cũng không thể thoát khỏi bà ta, chạy được một đoạn thì bị đuổi kịp, không còn cách nào khác, anh đành ném tấm chiếu bọc thi thể đi.

Tuy nhiên, người phụ nữ vận chuyển xác vẫn không chịu buông tha họ!

Tiếng cười điên cuồng vang vọng trong màn đêm tối tăm và mưa rơi lác đác, cả ngôi làng chìm trong tĩnh lặng chết chóc, không ai mở cửa, không ai mở cửa sổ, đến cả chỗ để trốn Thẩm Mặc và Đỗ Lai cũng không có!

Phó Diệu Tuyết và Bạch Ấu Vi trong nhà sốt ruột đến mức xoay quanh như chong chóng.

Bạch Ấu Vi hét lớn vào màn mưa đen kịt: “Chạy tới nhà lão thư sinh!”

Cả làng đều đóng kín cửa nẻo, chỉ có nhà lão thư sinh là có thể ẩn náu! Cho dù trong đó có những con búp bê giấy kỳ lạ, nhưng vẫn còn tốt hơn con quái vật như xác sống trước mắt này!

Phó Diệu Tuyết sốt ruột đến mức sắp khóc: “Chết tiệt! Nhà lão thư sinh xa quá, không kịp đâu! Con quái kia chạy nhanh quá rồi!!”

Bạch Ấu Vi đột nhiên nghĩ ra điều gì, quay ngoắt lại nhìn Phó Diệu Tuyết: “... Nhanh lên, nhanh! Cô hát lại đoạn hát kịch lần trước đi!”

  • Share:

You Might Also Like

0 comments