Thu Bong Chuong 544

By Quyt Nho - tháng 8 14, 2024
Views

Chương 544: Anh thật ích kỷ

Người dịch: Thorlun

Beta: Quýt

Trò chơi đã thay đổi tất cả mọi người.

Phó Diệu Tuyết dường như vẫn là cô gái hống hách và kiêu ngạo trước đây, nhưng không còn chỉ là cô gái nhỏ của anh nữa.

Cô ấy đã thay đổi.

Đỗ Lai biết mình cũng đã thay đổi.

Chính vì con người rất dễ thay đổi nên họ luôn thích theo đuổi những thứ lâu dài và vĩnh cửu, chẳng hạn như một lời hứa, một thỏa thuận hay một tình bạn...

Đỗ Lai nhẹ nhàng ôm lấy Phó Diệu Tuyết.

Tay chân cô không mềm mại như người sống, tóc chỉ có mùi nhựa.

“Sau khi trò chơi này kết thúc, chúng ta hãy đến mê cung càng sớm càng tốt.” Đỗ Lai nhỏ giọng nói: “Mê cung có thể nâng cấp thể chất của mọi người, nhất định sẽ giúp em thay đổi trở lại.”

“Nếu không làm được thì sao?” Phó Diệu Tuyết hỏi.

Nghe vậy, Đỗ Lai buông cô ra một chút, nghiêm túc nhìn cô: “Nếu không được thì chúng ta nghĩ biện pháp khác. Đã có đạo cụ hồi sinh người chơi, nhất định phải có biện pháp biến búp bê trở lại thành một con người."

"Có thể có, có thể không." Phó Diệu Tuyết cười nhạt, nắm lấy tay Đỗ Lai, bình tĩnh nói: " Đỗ Lai, hứa với em một chuyện."

Đỗ Lai khẽ cau mày.

Phó Diệu Tuyết nói: "Hứa với em, nếu... em chết, anh sẽ không cứu em nữa."

Đỗ Lai ngơ ngác nhìn cô.

Phó Diệu Tuyết đột nhiên mỉm cười, đôi mắt thủy tinh của búp bê hiếm khi lộ ra dấu vết sự sống mà chỉ con người mới có được.

"Nếu là Bạch Ấu Vi giết em, em cho phép anh báo thù cho em. Dù sao đây cũng là biểu hiện tình yêu của anh dành cho em." Cô cười nói: "Nhưng xin anh đừng hồi sinh em nữa! Em mà sống như thế này, thà để em chết còn hơn! Quá là khó chịu rồi! ”

Đỗ Lai sắc mặt căng thẳng, không nói chuyện.

Cô quấn lấy anh, tiếp tục làm bộ quyến rũ: "Nếu em chết lần nữa, đừng cứu em có được không? Đỗ Lai, anh tối với em nhất mà! Chỉ cần hứa với em thôi mà -"

Đỗ Lai chậm rãi thở ra...

Sau đó anh hỏi cô ấy: "Vậy anh nên làm gì?"

"Anh?" Phó Diệu Tuyết sửng sốt: " ... Anh đương nhiên tiếp tục phải sống với tình yêu của mình dành cho em! Nhớ đừng có lừa dối em  Nếu không, em có là ma cũng sẽ không buông tha anh!"

Đỗ Lai cười khổ.

Anh không từ chối cũng không đồng ý, chỉ trả lời: "Đừng lo, anh sẽ không để em chết đâu."

"Sao anh có thể ích kỷ như vậy?!" Phó Diệu Tuyết tỏ vẻ tức giận, trợn tròn mắt: " Bởi vì anh yêu em nên không để em chết sao? Anh thật ích kỷ!"

“Có lẽ chết cùng nhau ở đây cũng không tệ.” Đỗ Lai cười nói: " Cách của em có thể sẽ không có tác dụng.”

"Anh đừng có vạ miệng được không?” Phó Diệu Tuyết càng thêm bất mãn: " Em trở lại không phải là vì anh sao? Chỉ khi Bạch Ấu Vi xảy ra chuyện gì thì chúng ta mới có thể lấy được đạo cụ và mảnh ghép của cô ấy! Ây ya, không biết bây giờ cô ấy có nhận ra điều đó không nữa..."

“Rất có thể.” Đỗ Lai nhìn về phía thôn làng ngoài rừng cây: " Nhưng cho dù có chú ý tới, chắc chắn cô ấy cũng không đoán được chuyện gì đang xảy ra.”

Lách tách.

Một giọt nước rơi trên má Phó Diệu Tuyết.

Cô ngước nhìn những cành lá ẩm ướt trên bầu trời, thấp giọng nói: "Trời lại mưa rồi."

Chỉ cần trời mưa thì người phụ nữ vận chuyển xác sẽ sớm đến đây.

Đỗ Lai đứng dậy, vỗ vỗ vết bẩn trên người: " Đi thôi, đã đến lúc chúng ta ra tay."

Phó Diệu Tuyết cầm tấm bài vị lên và nhìn vào nó.

Trước tiên hãy kiểm tra bài vị của Liễu Nghiên Nhược trong dinh thự.

Nếu những gì cô ta đoán là chính xác thì Liễu Nghiên Nhược chính là người phụ nữ vận chuyển xác.

Sử dụng bài vị dẫn đường và đưa Liễu Nghiên Nhược trở lại "ngôi mộ", những chiếc lá rơi sẽ trở về cội nguồn, từ đó trở đi, mọi thứ trong ngôi làng này sẽ thực sự kết thúc!

…Tất nhiên, thời cơ cũng rất quan trọng.

Ít nhất phải đợi đến khi Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc ngủ say, cô và Đỗ Lai mới có thể làm được.

Phó Diệu Tuyết dưới chân có chút do dự, nghĩ đến đây, trong lòng cô có một loại dự cảm không tốt.

Nhưng mà, có gì đó không ổn...

Có vẻ như... có một lỗ hổng trong kế hoạch này.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments