Thu Bong Chuong 523

By Quyt Nho - tháng 8 12, 2024
Views

Chương 523: Ai Đã Chém?

Người dịch: Bạn Quýt


Biến cố này khiến tất cả mọi người đều không kịp phản ứng. Cả gian phòng yên lặng, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào cái đầu trước mặt Mã Thị!

Thi thể của lý chính đã được dọn dẹp sạch sẽ từ lâu, vì vậy khi đầu rơi xuống, không có cảnh máu me đầm đìa, nhưng cảm giác kinh hoàng không hề suy giảm!

Cái đầu có màu xám trắng, tóc xơ xác, làn da nhợt nhạt, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt nhăn nheo.

Chỗ bị chặt đứt đã được phết một lớp hồ gạo dẻo dính, do các con trai của lý chính bôi lên, nhằm cố gắng dán cái đầu trở lại.

Hiện tại, lớp hồ gạo văng khắp người Mã Thị, mang theo chút màu hồng nhạt, là do máu từ đầu thấm ra.

Ánh mắt của Mã Thị đờ đẫn, từ cỗ quan tài dời sang cái đầu trước mặt.

Bà ta từ từ đưa tay ra...

Chậm rãi, bà ta nâng đầu của chồng lên...

Mọi người nín thở theo dõi, khi tình hình đang căng thẳng, đột nhiên Mã Thị bật cười!

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!”

Tất cả mọi người kinh hãi, không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy người đàn bà già nua cười lớn!

Giữa linh đường, trước mặt thi thể, Mã Thị điên cuồng cười không ngừng! Trông bà như đã phát điên!

“Ha ha ha ha ha ha ha!”

“Ha ha ha ha ha ha!”

“A ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!”

Tiếng cười chói tai! Vang vọng khắp căn phòng!

Phó Diệu Tuyết sợ đến mức nắm chặt tay Bạch Ấu Vi!

Do cơ thể đã biến thành búp bê nên ngón tay của cô ấy vẫn cứng hơn người thật, khiến tay của Bạch Ấu Vi đau nhói.

Bên kia, Mã Thị đang ôm đầu của lý chính đứng dậy! Bà ta múa may tay chân! Mắt trợn tròn, đồng tử co rút, khóe miệng cười ngoác ra, càng lúc càng rộng, càng lúc càng rộng!

Rộng đến mức không thể khép miệng lại! Lộ ra nướu và lưỡi!

Khuôn mặt méo mó trông như một con quỷ!

“Mã Thị bị trúng tà rồi!” Một người dân trong nhà đột nhiên hét lên.

Con trai và con dâu của Mã Thị như bừng tỉnh, họ lao tới đè bà xuống đất! Một người còn tát bà hai cái thật mạnh!

Nhưng Mã Thị vẫn không tỉnh, tiếng cười vẫn cuồng loạn! Giống như cực kỳ vui sướng, nhưng cũng giống như đang cực kỳ đau khổ!

“Ha ha ha ha ha ha ha ha!...”

Nước mắt chảy ra từ mắt bà, khóe miệng nứt ra, miệng đã mở rộng đến mức không thể mở thêm, máu rỉ ra từ khóe miệng!

Trong cơn hỗn loạn, người dân tụ tập càng lúc càng đông. Có người hét lên giết gà trừ tà, có người kéo dây thừng để trói Mã Thị lại! Cũng có người bận rộn nhặt lại cái đầu của lý chính, lau sạch rồi đặt lại vào quan tài.

Cả căn nhà rối loạn!

Bạch Ấu Vi và Phó Diệu Tuyết bị đẩy ra một góc, rồi theo dòng người dân đi ra khỏi phòng.

Linh đường đại loạn, tang lễ tạm thời không thể tiếp tục, sân viện tràn ngập người đến hóng chuyện. Con trai và con dâu của Mã Thị vẫn ở trong linh đường khóc lóc thảm thiết, cảnh tượng càng lúc càng hỗn loạn.

“Chúng ta cũng rời đi chứ?” Phó Diệu Tuyết hỏi Bạch Ấu Vi, vừa nhìn trước ngó sau. Rõ ràng vừa nãy sợ chết khiếp, giờ lại tỏ ra chẳng lo lắng gì.

“Cô không còn sợ thi thể không đầu nữa à?” Bạch Ấu Vi bực bội hất tay cô ấy ra, tay đã đỏ lên.

Phó Diệu Tuyết tròn mắt lắc đầu: “So với vợ ông ấy, cái đầu đó chẳng là gì cả.”

Mã Thị điên cuồng cười lên  thực sự quá kinh khủng.

Bạch Ấu Vi liếc nhìn linh đường, nói: “Mã Thị đã phát điên, con trai và con dâu bà ấy đều ở trong linh đường, chúng ta thử đi xem phía sau được không?”

Phó Diệu Tuyết gật đầu: "Được.”

Cả hai đi ra phía sau linh đường.

Phía sau phòng chính là phòng ngủ và một mảnh sân nhỏ, một bên sân là nhà bếp, bên kia là một đống củi.

Bên cạnh đống củi có một gốc cây.

Trên gốc cây, cắm một cây rìu.

Trên rìu đầy máu…

Nếu nhìn kỹ, còn thấy vài sợi tóc dính máu mắc ở lưỡi rìu.

Phó Diệu Tuyết thì thầm với Bạch Ấu Vi: “Phá án rồi nhỉ? Chắc chắn lý chính bị chính người nhà mình giết.”

Nếu không, tại sao rìu nhà họ lại dính máu như vậy?

Bạch Ấu Vi khẽ nheo mắt, nhìn theo đường của chiếc rìu đến bậc cửa phòng ngủ, trên mặt đất có vài vết máu đỏ sẫm, dù đã bị đất che lấp nhưng vẫn còn rõ ràng.

“Kỳ lạ…” cô lẩm bẩm: "Nếu đầu của lý chính do người nhà chém, vậy thì đầu của chồng Lý thị là do ai chém?”

  • Share:

You Might Also Like

0 comments