Chương 565: Gặp người như vậy
Người dịch: Thorlun
Beta: Quýt
—
Tô Mạn biết mình tức giận là sai.
Phương thức sai và mục tiêu sai.
Cô ấy không nên mất bình tĩnh với Lô Vũ Văn. Có lẽ cô ấy đã ở trong mê cung quá lâu và sinh ra lo lắng cho bạn bè và người thân của mình... Đủ loại cảm xúc tích tụ lại, cuối cùng dẫn đến sự bùng nổ không đúng lúc này.
Nhìn lại, Lô Vũ Văn thật vô tội. Anh đã tích cực nghĩ biện pháp đối phó nhưng vẫn phải hứng chịu những lời phàn nàn từ cô và Trước Khắc.
Sau khi Tô Mạn bình tĩnh lại một lúc, cô cảm thấy mình nên xin lỗi Lô Vũ Văn, nhưng cô luôn bướng bỉnh, chưa bao giờ cúi đầu trước bất cứ ai ngoại trừ Bạch Ấu Vi.
Ngay khi cô đang suy nghĩ, tấm lều phía sau được mở ra, Lô Vũ Văn bước vào.
"Tô Mạn, tôi xin lỗi vì chuyện hồi nãy..."
Người đàn ông nói một cách tự nhiên và xin lỗi Tô Mạn:
“Sở dĩ tôi nói vậy không phải là nghi ngờ khả năng của em mà là vì lo lắng. Tôi tin rằng nếu bạn bè, người thân của em có ở đây, họ sẽ không muốn em xuống nước, bởi vì bất cứ ai quan tâm đến em sẽ không sẵn lòng nhìn thấy em phải chịu bất kỳ rủi ro nào, dù chỉ là một chút. "
Lô Vũ Văn thở dài: “Tô Mạn, tôi cũng lo lắng cho sự an toàn của em như những người bạn của em.” Tô Mạn hơi đỏ mặt sau khi nghe điều này.
Những lời này hay đến mức khiến cô cảm thấy ngượng ngùng...
Tô Mạn cứng đầu lần đầu tiên nhượng bộ, gục ngã "Thật ra tôi có chuyện gì đó không ổn. Tôi... tôi quá tức giận. Vừa rồi tôi không có ý nhắm vào anh..."
"Không sao đâu, em giải thích rõ ràng là được." Lô Vũ Văn nhẹ nhàng nói: "Tiếp theo, chúng ta chỉ cần nghĩ cách thoát khỏi mê cung càng nhanh càng tốt."
Tô Mạn cảm thấy Lô Vũ Văn nói đúng.
Cô ấy ngay lập tức gật đầu đồng ý.
Lô Vũ Văn lại nói: "Trương Khắc ngày mai nhất định sẽ không chủ động xuống nước, e rằng lúc đó em còn phải xuống nước."
Tô Mạn quyết tâm gật đầu: "Có hắn hay không cũng không sao, một mình tôi có thể làm được!"
"Không, ý tôi không phải vậy..." Lô Vũ Văn cười và giải thích, " Nếu Trương Khắc nhìn thấy em một mình có thể thay đổi hướng mũi tên, khi đó hắn ta chắc chắn sẽ không đóng góp sức cho những mũi tên khác. Cho nên ngày mai xuống nước, trước hết phải tỏ ra yếu đuối, giả vờ không tìm được mũi tên, ép hắn xuống nước. Không thể để hắn ngồi yên hưởng thành quả, có hiểu không? "
Tô Mạn suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Ừm, tôi hiểu rồi."
Lô Vũ Văn lại nở nụ cười dịu dàng, "Đi ngủ sớm, chúc ngủ ngon."
Tô Mạn cũng mỉm cười với anh ấy, “Chúc ngủ ngon.”
Trong lòng cảm thấy thoải mái và dễ chịu, thật tuyệt khi gặp được một người như vậy trong mê cung.
………
Sáng hôm sau, khi ánh nắng vừa phải, Tô Mạn và Lô Vũ Văn lên đường.
Trương Khắc cũng vậy.
Họ đi theo lộ trình hành động đã định và nhanh chóng tập hợp hai khối đất rồi đến rìa hồ Vân Long.
Thành thật mà nói, nếu Lô Vũ Văn không giải thích trước thì cả Tô Mạn và Trương Khắc đều không nhận ra rằng mảnh đất ven hồ có gì đó không ổn.
Nó đáng lẽ phải thuộc về một khu đất dọc theo dòng chảy cũ của sông Hoàng Hà. Bằng cách nào đó, nó đã được chuyển đến đây và vì địa hình rất thấp nên 4/5 diện tích của nó bị nhấn chìm bởi nước hồ Vân Long. Thoạt nhìn, nó trông giống như một cái hồ. Có một con dốc đầy cỏ ở bên cạnh.
Tô Mạn nhìn mặt nước lấp lánh, hít một hơi thật sâu.
Lô Vũ Văn nói với cô: "Lần đầu tiên xuống nước, em không cần phải làm gì cả. Trước tiên hãy tìm hiểu xem nước sâu và nông như thế nào. Sau khi lên bờ chúng ta sẽ bàn bạc kỹ những vấn đề khác."
Tô Mạn gật đầu, cởi giày, dùng chân trần từng bước một lội xuống nước...
0 comments