Chương 516: Hát Tiếp Đi
Người dịch : Bạn Quýt
---
Nhắc đến Đỗ Lai, Bạch Ấu Vi bất giác nhìn ra cửa, "……Đỗ Lai đi đã một lúc rồi nhỉ? Sao chưa quay lại?"
"Trời bên ngoài tối, muốn tìm nữ vận hài trong phạm vi an toàn chưa chắc dễ dàng." Thẩm Mặc hỏi họ, "Bây giờ các cô còn nghe thấy tiếng hát kia không?"
Bạch Ấu Vi và Phó Diệu Tuyết đồng loạt gật đầu.
"Tiếng không lớn như lúc trước, nhưng vẫn nghe rất rõ." Bạch Ấu Vi nhíu mày, nói khẽ, "Nếu biết được hát cái gì thì tốt…"
Từ sau khi rời khỏi Nhà Thú Bông, cô rất nhạy cảm với thú bông trong trò chơi.
Sau khi rời khỏi trò chơi trốn tìm, cô rất nhạy cảm với âm thanh trong trò chơi, luôn cảm thấy bên trong đó có thể ẩn chứa manh mối quan trọng.
Nhưng cô không hiểu Kinh kịch, làm sao có thể hiểu được Mân kịch?
Bạch Ấu Vi nhìn Phó Diệu Tuyết, hỏi: "Cô có hiểu cô ấy hát cái gì không?"
"À... chắc là lời của 'Nữ Vận Hài'." Phó Diệu Tuyết nhớ lại một lúc, nói, "Thật ra tôi cũng không nhớ rõ lắm, nhưng nghe cô ấy hát điệu này, còn nhớ được vài câu..."
Phó Diệu Tuyết hắng giọng, theo điệu hát ai oán trong tiếng mưa, từ từ hát theo:
"Chốc lát... Chốc lát hơi lạnh ùa về, mây dày đặc khắp nơi. Nô đành chỉnh giày buộc chặt, không dám ngừng nghỉ. Hoang dã rộng lớn, không có chỗ trú chân. Một cơn, Một cơn gió lạnh mưa đắng, thấm ướt áo. Ôi—trời— Nô là người yếu đuối lẻ loi, chưa rời khỏi gia đình. Đều vì xương cốt phu quân, băng đèo vượt suối chịu đủ gian khổ. Gặp cơn gió mưa bão, sấm chớp không ngừng vang. Dọa nô gan ruột tan nát, run rẩy lo sợ. Gan ruột tan nát, run rẩy lo sợ... Ôi..."
*Tha thứ bạn Quýt ko biết dịch kịch đâu ahuhu
Giọng hát của Phó Diệu Tuyết ngọt ngào, so với giọng nữ ai oán ngoài kia nghe hay hơn nhiều.
Cô dịch lời hát sang tiếng phổ thông, từng chữ từng câu hát cho Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc nghe, rồi nói: "Đằng sau 'Nữ Vận Hài' còn mấy đoạn lớn nữa, nhưng giọng ngoài kia không hát tiếp, chỉ lặp đi lặp lại đoạn tôi vừa hát. Chỉ xem lời thôi, có vẻ không có gì đáng nghi."
Bạch Ấu Vi cũng không thấy gì.
Cô suy nghĩ một lúc, từ trong túi vải rút ra giấy bút, quyết định ghi lại lời hát của Phó Diệu Tuyết.
"Cô hát lại lần nữa, tôi sẽ ghi lại."
Phó Diệu Tuyết cảm thán: "Cô đúng là chuẩn bị đủ thứ trong túi này, ngay cả giấy bút cũng có…"
Trước đó cô đã nghe Đỗ Lai nói phải đề phòng Bạch Ấu Vi, còn nói Bạch Ấu Vi hơi kỳ lạ.
Chẳng lẽ Bạch Ấu Vi giống như Doraemon, có một chiếc túi bảo bối?
Phó Diệu Tuyết đưa tay sờ vào túi vải.
...Cảm giác rất bình thường, chỉ là túi vải bình thường thôi, trong đầu cũng không hiện ra thông tin gì.
Điều này chứng tỏ túi vải không phải đạo cụ.
"Hát nhanh lên." Bạch Ấu Vi hơi khó hiểu, nhìn cô, "Ghi lại lời để tìm manh mối."
Phó Diệu Tuyết hờ hững "ồ" một tiếng.
Đỗ Lai không ở đây, cô không có hứng thú gì cả.
Đang chuẩn bị hát, liếc mắt thấy trên cửa sổ có bóng người, liền vui vẻ: "Bạn trai tôi về rồi!"
Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi cùng nhìn qua, thấy trên cửa sổ không biết từ lúc nào xuất hiện một bóng người, nhìn chiều cao và vóc dáng, rất giống Đỗ Lai.
Phó Diệu Tuyết vui vẻ đi ra mở cửa.
Đến cửa cô dừng lại, đột nhiên cảm thấy không đúng.
Bóng người trước cửa sổ đứng yên không động đậy.
Không nói gì, cũng không thấy động tĩnh…
Phó Diệu Tuyết im lặng vài giây, không biết tại sao, lùi lại hai bước, thấp giọng nói với Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi: "Đỗ Lai là trèo qua tường phía nam, bóng người này... hình như từ hành lang phía đông tới..."
0 comments