Chương 517: Sột Soạt
Người dịch : Bạn Quýt
---
Đỗ Lai hứa với Phó Diệu Tuyết sẽ trở lại nhanh chóng, so với việc đi vòng quanh hành lang ngoằn ngoèo, rõ ràng leo tường trở lại nhanh hơn. Nhưng nếu người bên ngoài không phải là Đỗ Lai, thì sẽ là ai?
Ba người đều cảnh giác nhìn bóng người. Bầu không khí trong phòng ngay lập tức căng thẳng đến cực độ.
Thẩm Mặc rút tờ giấy từ cổ tay xuống, xoẹt một cái biến thành một con dao găm, khẽ nói với Bạch Ấu Vi và Phó Diệu Tuyết: "Hai cô lùi lại."
Phó Diệu Tuyết vội vàng ôm chặt cánh tay của Bạch Ấu Vi! Bạch Ấu Vi kéo hai lần nhưng không thể kéo ra.
Phó Diệu Tuyết giọng căng thẳng, lo lắng nói với Thẩm Mặc: "Anh nhẹ tay thôi, lỡ bên ngoài thật là bạn trai tôi thì sao..."
Bạch Ấu Vi nghĩ thầm, nếu thật là Đỗ Lai, cố tình làm họ sợ thế này, bị đâm một dao cũng đáng đời.
Thẩm Mặc đột ngột ra tay! Anh ta hành động rất nhanh, hai người phụ nữ đều giật mình, chưa kịp phản ứng, cửa đã bị anh mở toang!
Dao găm trong tay như một tia sáng lạnh! Đâm thẳng vào bóng người ngoài cửa!
Sột soạt ——
Không có tiếng hét, không có tiếng kêu, chỉ có âm thanh như xé giấy!
Bạch Ấu Vi và Phó Diệu Tuyết đều rùng mình, mắt mở to nhìn thấy ngoài kia là một người giấy bị Thẩm Mặc đâm trúng rồi chém làm đôi!
Sột soạt…
Người giấy cực mỏng, gặp lưỡi dao cực sắc bén, gần như ngay lập tức bị chém thành hai nửa, bị lực đẩy bay ra rồi nhẹ nhàng rơi xuống vườn hoa.
Mưa rơi trên người giấy, tí tách tí tách, làm ướt lớp sơn dầu trên mặt nó.
Đôi mắt đen…
Đôi môi đỏ tươi…
Từ từ loang ra, chảy xuống theo nước mưa, giống như những vết thương.
Bạch Ấu Vi và Phó Diệu Tuyết bước ra cửa, nhìn người giấy bị chém đôi trong vườn hoa, cổ họng như bị thắt lại, trái tim căng thẳng không buông ra được.
Họ lớn lên ở thành phố, dù đã tiếp xúc với phong tục dân gian, văn hóa tang lễ, nhưng phần lớn là nghi lễ phương Tây hóa, bây giờ đối mặt với người giấy thế này, cảm giác khó chịu không nói nên lời, da gà nổi lên từng đợt, cả da đầu cũng tê dại.
Không thể hiểu nổi, tại sao tổ tiên lại phát minh ra thứ đáng sợ và kinh dị như vậy, làm tang lễ đàng hoàng không được sao?
Giấy vốn chỉ là một lớp mỏng, dán lên que tre mỏng, bị mưa làm ướt, rất nhanh trở nên rách nát.
Như những mảnh vụn bùn đầy màu sắc, treo lơ lửng trên que tre, bị mưa làm ướt, bị gió thổi, lung lay đung đưa…
Sự im lặng kéo dài một lúc, họ đột nhiên nghe thấy tiếng chạy gấp gáp vọng tới! Quay đầu lại, thấy Đỗ Lai thở hổn hển chạy về!
Phó Diệu Tuyết hét lên một tiếng nhào tới!
"Anh về sao mà muộn thế?! Vừa rồi sợ chết đi được!!!"
Cô lại quấn lấy cổ Đỗ Lai chất vấn: "Không phải nói 6 phút sẽ về sao?! Đây là mấy lần 6 phút rồi? Mấy lần 6 phút rồi?! Nói đi!!!"
Thẩm Mặc cũng nghi ngờ hỏi: "Trên đường gặp chuyện gì sao?"
Đỗ Lai về muộn rõ ràng là hơi lạ.
Anh ta mặt tái nhợt, người ướt sũng, có cả mưa lẫn mồ hôi, trông như vừa chạy một cuộc marathon!
"Vào nhà rồi nói." Đỗ Lai gỡ tay Phó Diệu Tuyết ra, kéo cô vội vàng vào nhà.
Thẩm Mặc đi cuối cùng, cảnh giác nhìn hai bên, rồi xoay người vào nhà, đóng cửa lại.
Trong nhà, Đỗ Lai ngồi trên ghế nghỉ ngơi, thở không ngừng, hồi lâu mới kể lại cho họ:
"Tìm vận hài nữ không tốn thời gian gì, nhưng khi quay về gặp phải hiện tượng quỷ đánh tường, dù đi thế nào cũng không ra được, cứ loanh quanh trong hành lang."
"Chắc chắn là người giấy kia đang quấy phá!" Phó Diệu Tuyết vẫn còn kinh hãi, rúc vào lòng Đỗ Lai, "Vừa nãy nó giả mạo anh, suýt nữa em đã mở cửa cho nó!"
0 comments