Thu Bong Chuong 514

By Quyt Nho - tháng 8 11, 2024
Views

Chương 514: Lão Phụ Nhân

Người dịch : Bạn Quýt

---

Bên ngoài mưa không ngừng.

Đỗ Lai đội mũ trùm trên áo khoác, một bộ màu xám không nổi bật, chạy nhanh trong đêm mưa.

Giọng hát bi ai của phụ nữ lúc rõ lúc không, như khóc như than, tựa như mưa thu, không ngừng làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Anh lần theo tiếng hát chạy đến bên tường của một ngôi nhà, cảm giác rằng âm thanh ở gần đây, bèn cố tình chậm bước, lặng lẽ tìm kiếm người phụ nữ đang hát.

Nhưng trời quá tối.

Mưa rơi, xung quanh không có đèn, cả làng chìm trong bóng tối, ngay cả mặt đường cũng khó nhìn thấy.

Đang do dự, anh cảm thấy âm thanh đó bỗng gần lại rất nhiều!

Giống như đã ngay sau lưng!

Đỗ Lai giật mình, chạy nhanh vài bước, trốn sau đống rơm!

Vừa cúi xuống, anh nghe thấy tiếng bánh xe cọt kẹt——

Một lão phụ nhân gầy yếu, đẩy một chiếc xe thô sơ, từ ngách rẽ nhà phía trước từng bước một đi tới!

Đỗ Lai căng thẳng, cúi thấp người hơn, không chớp mắt nhìn lão phụ nhân đó!

Trong đêm mưa mờ mịt, không nhìn rõ khuôn mặt lão phụ nhân, chỉ thấy bà rất già, rất già... lưng còng, gầy gò như que củi, vài sợi tóc bạc rối tung trên vai, bước đi cứng nhắc và lảo đảo, không giống người sống.

Chiếc xe thô sơ cũng mục nát, bị nước mưa thấm ướt, lại bám đầy bùn, như thể vừa được kéo lên từ đất.

Trên xe đậy một tấm chiếu cũng ướt sũng, dưới tấm chiếu mơ hồ là một bộ hài cốt.

——Có nữ Lý Thị, từ Đông thôn vận hài cốt về Tây thôn, lại từ Tây thôn vận hài cốt về Đông thôn, ngày qua ngày, không thấy dừng…

*vận ở đây là vận chuyển nhé

Nếu kết hợp với kịch bản mà Phó Diệu Tuyết nói, thì người phụ nữ đẩy xe thô sơ trước mặt này chính là Lý Thị, bộ hài cốt trên xe chính là chồng của Lý Thị.

Đỗ Lai nín thở, nhìn lão phụ nhân đẩy xe đi qua.

Bà vừa đi vừa hát, giọng hát bi ai, khàn khàn, khó mà tưởng tượng được âm thanh như vậy lại có thể truyền xa như thế, từ trong làng vọng đến tận phòng của lão thư sinh ở phía sau.

Nhưng trong trò chơi, không có chuyện gì xảy ra mà không kỳ lạ.

Đỗ Lai đứng im tại chỗ một lúc, xác định âm thanh đã đủ xa, rồi lặng lẽ đứng dậy, nhanh chóng trở về nhà lão thư sinh.

……

Trong khoảng thời gian Đỗ Lai rời đi, Phó Diệu Tuyết vẫn ở cùng với Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi, cô không ngại làm bóng đèn. Làm bóng đèn còn hơn là ở một mình trong phòng.

Bạch Ấu Vi tò mò hỏi cô: "Thực ra tình hình của cô, coi như đã chết một lần rồi, sao vẫn sợ ma như vậy?"

"Tôi đã chết một lần, nhưng tôi đâu có biến thành ma." Phó Diệu Tuyết ghét bỏ nói, "Tôi chỉ biến thành thú bông thôi!"

"Biến thành thú bông... Vậy là cô đã thua trò chơi?" Bạch Ấu Vi hỏi, "Có phải cô vào trò chơi cùng bạn trai không?"

"Không." Phó Diệu Tuyết lắc đầu, thần sắc nhạt nhòa nói, "Tôi vào trò chơi một mình, tôi không may mắn như các cô, tôi vào là trò chơi thử nghiệm."

"Trò chơi thử nghiệm, tôi cũng biết một chút... Nghe nói, không có ai sống sót ra khỏi trò chơi thử nghiệm." Bạch Ấu Vi chậm rãi nói.

Cô nhớ lại lời của người đầu thỏ.

Nó nói, trò chơi thử nghiệm đều tồn tại nhiều lỗi Bug, gần như không thể hoàn thành, ngay cả khi có người chơi hoàn thành, cũng không thể sống sót ra ngoài.

——Như ném một nhóm thỏ vào buồng thí nghiệm chưa hoàn thành, dù có con thỏ sống sót qua thí nghiệm, nó có thể được quyền sống sót không?

Nghĩ lại, người đầu thỏ dường như chưa bao giờ ngần ngại nói với họ về hệ thống trò chơi, trong khi những giám sát viên khác hoặc che giấu, hoặc không đề cập một từ…

Tại sao nó lại làm vậy? Là vì nó có quyền hạn cao, hay là... nó có mục đích khác?

  • Share:

You Might Also Like

0 comments