Thu Bong Chuong 529

By Quyt Nho - tháng 8 12, 2024
Views

Chương 529: Sổ Ghi Tên Của Làng

Người dịch: Quýt

Câu hỏi này không quá quan trọng, nhưng Bạch Ấu Vi vẫn cảm thấy có gì đó đáng lưu tâm.

Trong làng, mỗi hộ gia đình đều có hai ba đứa con, nhưng tại sao Lý thị lại không có đứa nào? Đến nỗi sau khi chết, chẳng có ai để dựng bài vị cho bà ấy.

Bà lão ngay lập tức lắc đầu: "Thân thể của Lý thị không tốt, quá yếu đuối."

Ông lão trong nhà thì nói: "Khi Lý thị gả đến đây, bà ấy còn rất trẻ. Lần đầu sinh con suýt nữa mất mạng, tuy cứu được bà ấy, nhưng đứa trẻ không sống qua nổi một tháng. Sau đó, những đứa con khác bà ấy sinh ra cũng không lớn lên được, đều chết yểu khi còn trong tã lót."

Ông lão nói xong, thở dài một tiếng, rồi lại bảo: "Tôi mệt rồi... Bà lão, có nước không?"

Bà lão mặt mày nhăn nhó, đứng dậy đi vào nhà, đóng cửa cái rầm.

Ba câu hỏi đã được trả lời xong, các NPC cũng đã rút lui.

Bốn người đứng ngoài cửa nhìn nhau.

Phó Diệu Tuyết lẩm bẩm: "Người xưa kết hôn chẳng phải rất sớm sao? Mười lăm, mười sáu tuổi là lấy chồng rồi. Nếu Lý thị còn nhỏ hơn nữa... thì trẻ cỡ nào? Mười bốn? Mười ba tuổi?"

Bạch Ấu Vi nhắc nhở cô: "Lý Lại Tử bị hủi đầy đầu, lại còn rất nghèo."

Phó Diệu Tuyết rùng mình ghê tởm: "Xấu thế, cha mẹ bà ấy phải nghĩ quẫn lắm mới gả con gái đến nhà này."

Đỗ Lai nói: "Có lẽ nhà Lý thị còn nghèo hơn. Ngày xưa, nhiều gia đình nghèo đến nỗi không còn cách nào khác, họ phải gả con gái đi để đổi lấy sính lễ, hoặc giữ lại cho con trai cưới vợ."

"Hoặc cũng có một khả năng khác." Thẩm Mặc nói: " Có thể Lý thị xấu xí, hoặc có bệnh tật."

Người xấu kết hôn với nhau, nếu Lý Khương Quý là một kẻ hủi nghèo khó, thì có lẽ Lý thị cũng có một khiếm khuyết nào đó.

"Vấn đề là, chúng ta không biết gì về thông tin của Lý thị: tên, tuổi, quê quán, chẳng biết chút gì. Điều này vẫn khiến chúng ta không thể tìm ra lý do tại sao người phụ nữ vận chuyển xác không ngừng xuất hiện," Đỗ Lai nói.

"Ít nhất có thể loại trừ khả năng bà ta báo thù cho chồng." Bạch Ấu Vi phân tích một cách điềm tĩnh. 

"Không có con cái, chồng thì xấu xí, gia cảnh nghèo khó, trong hoàn cảnh như vậy, tôi không nghĩ họ là một đôi vợ chồng yêu thương nhau. Ngược lại, có lẽ còn đầy oán hận."

Thẩm Mặc suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nhìn trời: "Nhà của lý chính thường có sổ ghi tên của cả làng. Nếu đi ngay bây giờ thì chắc vẫn kịp."

Đỗ Lai gật đầu.

Nói về trộm cắp, chẳng ai thành thạo hơn anh ta.

Đỗ Lai nhanh chóng tìm đến một nhà đang phơi quần áo, thay vào bộ đồ vải gai xám của dân làng, rồi nhặt một nắm đất trên mặt đất, xoa đều lên mặt, biến mình thành một người dân làng xám xịt không có gì nổi bật, cúi đầu khom lưng đi đến nhà lý chính.

Thẩm Mặc, Bạch Ấu Vi và Phó Diệu Tuyết đứng bên ngoài chờ anh ta.

Chẳng bao lâu sau, họ thấy Đỗ Lai quay trở lại.

Anh ra khỏi nhà quá nhanh, hơn nữa vẻ mặt có phần trầm ngâm, mọi người nghĩ rằng anh ta đã thất bại và không lấy được sổ danh bạ, nhưng không ngờ Đỗ Lai lại lấy ra một quyển sổ từ trong ngực và đưa cho Thẩm Mặc.

"Lấy được rồi." Đỗ Lai nhíu mày một chút. "Nhưng trong sổ này không có tên của Lý thị."

Bạch Ấu Vi hơi sững sờ, rồi chợt nghĩ ra điều gì đó: "Đưa cho tôi xem."

Thẩm Mặc vừa lật trang đầu tiên ra, nghe vậy liền đưa cho cô.

Trang đầu tiên giới thiệu địa hình của ngôi làng, có bao nhiêu nhân khẩu, bao nhiêu ruộng đất, trồng bao nhiêu hoa màu, v.v.

Phía sau là thông tin của từng hộ gia đình, được sắp xếp theo thứ tự thế hệ, từ đời ông bà tổ tiên cho đến thế hệ hiện tại.

Bạch Ấu Vi tìm thấy tên Lý Khương Quý.

Cha mẹ của ông ta đã mất từ lâu, hai người anh trai cũng đã lần lượt qua đời. Lý Khương Quý sống đến 70 tuổi, được coi là thọ, nếu không bị chặt đầu, có lẽ ông ta còn sống lâu hơn.

Bên cạnh tên của Lý Khương Quý có một dòng chữ nhỏ:

"Vợ, Lý thị."

Không có tên, không có tuổi, không có bất kỳ thông tin gì khác, chỉ như một món đồ phụ thuộc, có cũng được, không có cũng chẳng ai hay biết.

Bạch Ấu Vi cau mày, lật vài trang nữa, rồi hít sâu một hơi.

"Phần lớn phụ nữ trong làng này đều không có tên."

  • Share:

You Might Also Like

0 comments