Thu Bong Chuong 561

By Quyt Nho - tháng 8 16, 2024
Views

Chương 561: Lý do trì hoãn

Người dịch: Thorlun

Beta: Quýt

Là Trương Khắc!

Đã nhiều ngày không gặp, Tô Mạn gần như quên mất người này! Cứ tưởng rằng hắn ta sẽ bị thương và chết ở một góc nào đó!

Thật không ngờ lại xuất hiện đột ngột như vậy!

"Này!" Tô Mạn tăng tốc chạy tới, "Đồ khốn nạn! Thả anh ấy ra!"

Trương Khắc vẫn mặc quần áo ban đầu, nhưng trên người dính đầy bùn và máu, tóc bù xù, khuôn mặt hốc hác, trông như kẻ chạy trốn lang thang bên ngoài, rất nhếch nhác.

Lúc này, hắn ta tóm lấy cổ áo Lô Vũ Văn, kéo anh ấy đến trước mặt, dùng tay bóp cổ anh, tay kia cầm một con dao và ấn nó vào cổ họng của Lô Vũ Văn.

Hắn ta không hề sợ Tô Mạn, nhìn cô chạy lại với nụ cười hung ác. Mũi dao đâm vào da thịt, rỉ ra những hạt máu đỏ tươi, chảy xuống chiếc cổ mảnh khảnh của Lô Vũ Văn.

Tô Mạn cau mày, dừng lại cách đống lửa vài bước.

Trương Khắc đưa con dao ra xa hơn nhưng vẫn kề sát cổ Lô Vũ Văn.

Hắn ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Mạn trước mặt, nói: “Tao đang nói chuyện với bạn tao, sao mày lại căng thẳng thế? Tao là người nhát gan, nếu mày la hét, làm tao sợ, con dao này không có mắt đâu..."

"Mày muốn giết anh ấy?" Tô Mạn cười lạnh, "Giết anh ấy, mày vĩnh viễn không thoát ra được!"

Trương Khắc ánh mắt trở nên lạnh lùng, giọng điệu không rõ ràng: "Chẳng lẽ bây giờ… có thể ra ngoài được? Ha..."

"Đương nhiên." Tô Mạn đứng đó, bình tĩnh cùng Trương Khắc thương lượng, "Mục đích của mọi người là rời khỏi mê cung thì mày hãy thả anh ấy đi. Nếu chỉ là để trút giận, tao có thể nói rõ cho mày biết, bây giờ mày giết anh ấy, sau này mày sẽ không thể trốn thoát!"

Trương Khắc nhìn cô và cười khinh thường: "... Ngu ngốc."

Tô Mạn sắc mặt hơi biến đổi: "Mày nói cái gì?!"

"Tao nói, mày ngu ngốc!" Trương Khắc đột nhiên hét lên: "Mày cho rằng đây là trò chơi ghép hình bản đồ sao?! Ngu ngốc! Mấy ngày nay nó dẫn mày đi lòng vòng! mày không thấy sao?! Nó chỉ đang trì hoãn thời gian mà thôi!”

Tô Mạn nghe vậy sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lô Vũ Văn.

Trương Khắc giơ tay lên, thô bạo nắm lấy tóc của Lô Vũ Văn, buộc anh phải ngẩng cao đầu và kề lưỡi dao lạnh vào cổ anh!

"Nói cho tao biết, tại sao mày lại cố ý trì hoãn thời gian? Hả?" Trương Khắc ghé vào lỗ tai Lô Vũ Văn, hung ác nhìn chằm chằm Tô Mạn, "Có phải là mày yêu con nhỏ này... Cho nên mới cố ý không muốn đi ra ngoài?"

Lô Vũ Văn không nói được.

Tô Mạn cắn môi, lạnh lùng mắng: "Thả anh ấy ra! Các câu đố ghép hình ban đầu vốn có tốc độ rất chậm, cũng rất hại não! Chính mình không biết thì đừng nghĩ rằng người khác đang trì hoãn!"

Trương Khắc cười ha ha, trên mặt tràn đầy mỉa mai: "Đúng là một con nhỏ ngu ngốc... thật dễ lừa gạt. Chẳng trách đã nhiều ngày như vậy vẫn không hề nghi ngờ, nhưng mày cũng đừng cố dỗ dành tao, biết không?"

Lưỡi dao sắc bén ấn mạnh vào Lô Vũ Văn, Trương Khắc thấp giọng chậm rãi hỏi: “Đến lúc này, mày vẫn không muốn nói?... Lô Vũ Văn, đừng cho rằng tao thật sự không dám ra tay. "

Máu tươi chảy xuống theo miệng vết thương.

Động mạch chưa bị tổn hại nhưng mối đe dọa là hiển nhiên.

Lô Vũ Văn cổ họng nghẹn lại, chật vật nói: “Tôi nói…”

"Rất tốt." Trương Khắc cười khẩy, buông tay ra, hơi nới lỏng lưỡi dao. "Nói cho tao biết, tại sao mày lại cố tình trì hoãn? Đừng coi mọi người như kẻ ngốc. Nếu mày dám nói dối, tao sẽ lột da mày!”

Cuối cùng, hắn liếc nhìn Tô Mạn đang sững sờ ở một bên, nụ cười càng lạnh lùng hơn: "Để con nhỏ ngu xuẩn này nghe kỹ xem mấy ngày nay người bạn đồng hành đáng tin cậy đã dụ dỗ và lừa dối nó như thế nào."

  • Share:

You Might Also Like

0 comments