Thu Bong Chuong 571

By Quyt Nho - tháng 8 17, 2024
Views

Chương 571: Khỏi Hết Rồi

Người dịch: Quýt

Đêm tối thật yên tĩnh, yên tĩnh đến lạ thường.

Bên bờ hồ lạnh lẽo, tiếng củi nổ lách tách vang lên trong đống lửa cháy bừng bừng. 

Lư Vũ Văn mở mắt, nhìn thấy bầu trời đầy sao, trong giây lát cảm thấy tinh thần mơ hồ.

...Anh vẫn chưa chết sao?

Hoặc là đã chết rồi, chỉ là bước vào một thế giới khác?

Lư Vũ Văn nhắm mắt lại, cảm giác đau đớn từ cơ thể truyền đến rõ ràng, cổ họng thì bỏng rát, đầu óc cũng choáng váng.

Sau đó, anh nghe thấy tiếng khóc nức nở khe khẽ.

Anh mở mắt ra lần nữa, quay đầu nhìn thấy Tô Mạn đang ngồi cách đó không xa, đầu cúi gục sâu vào giữa hai đầu gối, dường như đang khóc.

“Tô Mạn…”

Lư Vũ Văn cố gọi tên cô, nhưng vừa mở miệng, giọng nói phát ra lại khàn đặc.

Anh cố nhặt một viên đá nhỏ bên cạnh, ném đi để tạo ra tiếng động.

Tô Mạn ngẩng đầu lên, thấy Lư Vũ Văn đã tỉnh, vội vàng lau nước mắt, đứng dậy bước tới gần.

"Anh tỉnh rồi? Cơ thể cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Lư Vũ Văn mấp máy môi: "Nước..."

"Nước?" Tô Mạn bối rối hỏi, "Anh ngâm trong nước lâu như thế, vẫn còn muốn uống nước à?"

Lư Vũ Văn vừa cảm thấy buồn cười, vừa bất đắc dĩ nhìn cô.

Tô Mạn cũng nhận ra phản ứng của mình có phần ngớ ngẩn, cô ngượng ngùng đứng dậy, đi lấy nước cho Lư Vũ Văn.

Nước mát trôi qua cổ họng, giọng nói khàn đặc của Lư Vũ Văn cuối cùng cũng khôi phục đôi chút.

Anh nhìn Tô Mạn trước mặt, rồi lại nhìn những vết thương trên người mình đã được xử lý sơ cứu, cảm thấy ngỡ ngàng: "Tại sao tôi chưa chết..."

Trong tình cảnh như vậy, dù nghĩ thế nào cũng đáng lẽ phải chết rồi...

Tô Mạn có vẻ không vui, "Chết gì mà chết, tất nhiên là vì tôi đã cứu anh."

Lư Vũ Văn mỉm cười nhìn cô, trong ánh mắt có chút dịu dàng: "Nhưng trong hoàn cảnh đó, nếu cô cứu ta, cũng có thể sẽ chết theo..."

Tô Mạn mím môi, mắt nhìn chăm chăm vào đống lửa đang cháy, giọng trầm xuống: "Có người từng nói với tôi, phải kiên trì... Dù thế nào, nhất định phải kiên trì."

Những việc tưởng chừng vô vọng, có lẽ chỉ cần kiên trì thêm một chút, chỉ một chút nữa thôi, sẽ có cơ hội xoay chuyển.

Nghe vậy, Lư Vũ Văn im lặng, một lát sau, anh khẽ nói: "Đúng vậy... phải kiên trì."

...

Ngày hôm sau, họ lại bắt đầu ráp các mảnh ghép của khu đất.

Không có sự giúp đỡ của Trương Khắc, hiệu suất của họ chậm đi rất nhiều, nhưng cũng vì không còn mối đe dọa từ Trương Khắc, cả hai đều cảm thấy thoải mái về mặt tinh thần, tiến độ vì thế cũng suôn sẻ hơn nhiều.

Khi mảnh ghép cuối cùng được đặt vào đúng vị trí, những mũi tên trong mê cung rung lên ầm ầm, như vô số con ong bay lên trời, đông đúc nhưng trật tự!

Những mũi tên đồng loạt chỉ về một hướng!

Tô Mạn và Lư Vũ Văn nhìn nhau.

Cả hai đều hiểu rõ trong lòng, lần này, hướng mà những mũi tên chỉ, chắc chắn là lối ra thật sự!

Bao nhiêu ngày đêm kiên trì trong mê cung, cuối cùng, họ cũng sắp thoát ra ngoài rồi!

Niềm hy vọng trong lòng biến thành hiện thực trước mắt, trái tim Tô Mạn đập thình thịch, cảm giác phấn khích khó diễn tả thành lời.

Cô cõng Lư Vũ Văn, dù cả hai đều đã mệt mỏi đến kiệt sức, nhưng khi nhìn thấy lối ra ngay trước mắt, bước chân cô lại trở nên nhẹ nhõm và nhanh hơn — càng lúc càng nhanh —

Tô Mạn bước qua cánh cửa mà mũi tên chỉ dẫn!

"Chúc mừng người chơi đã vượt qua mê cung số 6."

Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, Tô Mạn phấn khích đến mức suýt hét lên!

Giọng máy móc quen thuộc tiếp tục:

"Người chơi là người đầu tiên vượt qua mê cung số 6, nhận được phần thưởng là 3 mảnh ghép mê cung."

"Thứ hạng vượt qua vòng chơi này của người chơi là một. Đang tiến hành nâng cấp dữ liệu cho người chơi... Đinh, nâng cấp hoàn tất."

"Phần thưởng đã được tính, mời người chơi tiếp tục trò chơi và nỗ lực vượt qua các vòng chơi tiếp theo—"

Giọng nói kết thúc, màn sương trắng xung quanh dần tan biến.

Tô Mạn ngay lập tức tháo băng trên tay trái ra!

Tay trái của cô trơn láng, trắng trẻo, năm ngón tay dài mềm mại như trước, tay cô đã hoàn toàn hồi phục!

Tô Mạn không thể kìm được nữa, vui mừng đến rơi nước mắt, ôm lấy tay mình khóc như một đứa trẻ.

Lư Vũ Văn đứng đó nhìn cô, vẻ mặt ngỡ ngàng.

Tô Mạn hớn hở chạy lại: "Lư Vũ Văn, tay tôi khỏi rồi! Anh xem, khỏi hoàn toàn rồi!"

Lư Vũ Văn cúi xuống nhìn chân mình, “Chân của tôi... cũng khỏi rồi..."

  • Share:

You Might Also Like

0 comments