Thu Bong Chuong 546

By Quyt Nho - tháng 8 14, 2024
Views

Chương 546: Cô mở cửa ra

Người dịch: Thorlun

Beta: Quýt

Phó Diệu Tuyết lại lao tới cửa!

Cửa đã khóa chặt, cô ấy không thể vào được!

Chuyện gì đang xảy ra vậy? !

Nhà lão thư sinh không bao giờ khóa, bất kể ngày hay đêm, cánh cửa này luôn mở!

Tại sao cánh cửa lại đóng vào thời điểm quan trọng như vậy? !

Phó Diệu Tuyết thầm nghĩ mọi chuyện thật tệ!

Đây chính là sơ hở mà cô lo lắng, cho dù Bạch Ấu Vi ngủ say, chỉ cần Bạch Ấu Vi sớm sắp xếp thì vẫn sẽ gây trở ngại cho cô và Đỗ Lai!

Nhưng điều đó không thành vấn đề, nó có thể khiến người khác đau đầu, nhưng bạn trai của cô thật tuyệt vời! Chỉ cần trèo qua tường là có thể mở cửa cho cô từ bên trong!

Sau lưng, xác chết nữ đáng sợ chạy về phía cô, tứ chi cứng ngắc, ánh mắt đầy hung dữ, miệng phát ra tiếng cười khàn khàn, may mắn là tốc độ không nhanh như ở dạng linh hồn, Phó Diệu Tuyết miễn cưỡng tránh được, nhưng tình thế cũng khẩn cấp.

Đỗ Lai từ phía sau chạy mấy bước, nhanh chóng leo lên tường, đang định nhảy xuống mở cửa, đột nhiên thân thể bỗng nhiên co giật!

Sau đó cả người ngã về phía sau!

"Đỗ Lai!" , Phó Diệu Tuyết hét lên, sau đó loạng choạng, suýt nữa bị xác chết nữ từ phía sau đánh ngã.

Đỗ Lai không có vấn đề.

Nhưng khi anh chuẩn bị trèo lên tường lần nữa, lại có một dòng điện khác chạy vào người!

Nó không đủ làm tổn thương anh, nhưng nó có thể làm tê liệt các khớp của anh và khiến anh mất đi sức lực!

Lúc này, hai người rốt cục ý thức được Bạch Ấu Vi đang gây rắc rối!

Nhìn lên, chỉ thấy con thỏ nhồi bông mà Bai Bạch Ấu Vi mang theo đã trèo lên tường từ lúc nào, đang đi đi lại lại trên tường như lính canh tuần tra.

Sau đó, Bạch Ấu Vi thò đầu ra khỏi tường, trèo lên tường, mỉm cười nhìn hai người như đang xem kịch.

Xác chết nữ vẫn không ngừng đuổi theo Phó Diệu Tuyết.

Phó Diệu Tuyết lo lắng hét lên: "Bạch Ấu Vi! Mau mở cửa cho chúng tôi!!!"

"Tại sao" Bạch Ấu Vi cười hỏi.

"Cái gì mà tại sao?" Phó Diệu Tuyết giả vờ vô tội, vừa tránh né sự tấn công của xác chết nữ vừa lớn tiếng nói: "Không phải chúng ta đã hợp tác sao?!"

"Cô không nói, tôi suýt nữa quên mất." Bạch Ấu Vi bình tĩnh nói: " Đúng vậy, chúng ta là đang hợp tác "

"Đúng vậy! mau mở cửa đi!" Phó Diệu Tuyết vô cùng sốt ruột, mấy lần suýt nữa bị xác chết nữ phía sau đánh ngã!

Vì đã biến thành một con búp bê nên cô không cảm thấy quá mệt mỏi về thể chất, nhưng cô lại mặc một chiếc váy dài cồng kềnh và chạy trên con đường núi gồ ghề, rất khó để đối phó với xác chết nữ trong một thời gian dài!

Cô không mong đợi điều này!

Vì sao xác chết nữ không tuân theo mệnh lệnh? Chẳng lẽ suy đoán của cô đã sai? !

Đỗ Lai đứng dưới tường hét lên: "Diệu Tuyết! Ném bài vị qua đây!"

Phó Diệu Tuyết ôm chặt tấm bài vị không buông.

Cô không thể đưa nó cho Đỗ Lai được.

Bàn chân bị thương của Đỗ Lai vẫn còn thâm tím, mỗi bước đi đều phải chịu đựng sự đau đớn vô cùng! Nếu anh lại bị xác chết nữ làm bị thương, hậu quả sẽ rất thảm khốc!

Nhưng điều đó thì cũng không quan trọng với cô... dù sao cô cũng chỉ là một con búp bê mà thôi! Vỡ, nát, bể, đều không sao cả!

Phó Diệu Tuyết nghiến răng nghiến lợi, dựa vào tảng đá trước cổng làm nơi ẩn náu để tránh sự tấn công của xác chết nữ phía sau.

“Diệu Tuyết!” Đỗ Lai không để ý đến cô, chạy tới giật lấy: " Đưa bài vị cho anh!”

Xác chết nữ chỉ tấn công người cầm bài vị!

Phó Diệu Tuyết giữ chặt!

Khi hai người cãi nhau thì bị xác chết nữ đuổi theo, cô ấy đẩy Đỗ Lai ra ngoài! Khuôn mặt giống như vỏ cây mục nát đang tiến lại gần, luồng khí lạnh ập vào mặt cô!

Xác chết nữ bóp cổ Phó Diệu Tuyết, đối mặt với cô ấy cười: "Hahahahaha! Hahahahahahahahahahaha!!!..."

Đỗ Lai nghiến răng ném mạnh thứ gì đó vào xác chết nữ——

Phó Diệu Tuyết kêu lên khi nhìn thấy nó: "Đó là đạo cụ cuối cùng của anh!!!"

  • Share:

You Might Also Like

0 comments