Chương 537: Đỗ Phủ
Người dịch: Thorlun
Beta: Quýt
—
Đỗ Lai đưa cho Bạch Ấu Vi tổng cộng 8 mảnh ghép.
Anh ta không có mục tiêu thu thập tất cả các mảnh ghép, và con số đó đối với anh ta là vô nghĩa, nhưng trong số 8 mảnh ghép này, có 2 mảnh được miễn khỏi trò chơi.
Mặc dù không biết thế giới tương lai sẽ như thế nào, nhưng Đỗ Lai tin chắc rằng những mảnh ghép trong tương lai sẽ trở thành tài nguyên khan hiếm.
Bởi vì một mê cung chỉ có thể tạo ra tối đa 9 mảnh ghép, tương ứng với 9 lần miễn trừ trò chơi.
Cho đến nay, số lượng mê cung chưa vượt quá hai chữ số. Giả sử có tổng cộng 9 mê cung, ngay cả khi bạn vượt qua tất cả, bạn sẽ chỉ nhận được 81 mảnh ghép. Nhưng mà trò chơi không chỉ có 81 trò, người chơi cũng không chỉ có 81 người.
Xét về số lượng, có sự khác biệt rất lớn giữa hai bên.
Vì vậy, việc có được các mảnh ghép trong tương lai sẽ ngày càng khó khăn hơn! Sở dĩ lần trước anh có thể thành công và nhận được nhiều mảnh ghép như vậy là do căn cứ Thượng Hải quy tụ nhiều người chơi đã vào mê cung, nhưng chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai?
Đỗ Lai chăm chú suy nghĩ.
Anh không nghĩ lấy mảnh ghép và đạo cụ của Bạch Ấu Vi là một ý tưởng hay.
Không phải vì hai bên liên minh, mà vì trước khi con át chủ bài của Bạch Ấu Vi lộ diện, bất kỳ hành động nào cũng đều có rủi ro.
Nhưng……
Xét thấy hiện tại anh không ở một mình, con cần lo lắng cho Phó Diệu Tuyết nữa nên nếu có thể thu thập càng nhiều mảnh ghép càng tốt.
Rủi ro này đáng để chấp nhận.
Đỗ Lai hỏi Phó Diệu Tuyết: " Em chắc chắn đến mức nào?"
Phó Diệu Tuyết kiêu ngạo hất cằm nói: “Tám mươi phần trăm.”
Đỗ Lai suy nghĩ một chút, nói với cô: "Đừng ra tay cho đến thời khắc cuối cùng. Sở dĩ hai người này có thể vượt qua nhiều trò chơi như vậy chắc chắn không phải chỉ vì may mắn..."
"Lắm lời!" Phó Diệu Tuyết nhìn chằm chằm: "Anh nghĩ rằng em không thể so sánh với cô ấy! Vậy tại sao ngay từ đầu anh lại cứu em? Sao không để em chết đi!" Đỗ Lai ôm cô, hôn cô, ngọt ngào dỗ dành: "Trừ phi anh chết, nếu không em nhất định phải sống."
Phó Diệu Tuyết nũng nịu trong lòng anh: "Hừ, xem anh cư xử thế nào ~"
……
Trong đêm tĩnh mịch, bên ngoài chỉ có tiếng mưa rơi.
Bạch Ấu Vi không biết.
Sau khi biết được kế hoạch tiếp theo, cô nằm ở đầu giường, nhíu mày nhìn vết thương trên lưng Thẩm Mặc.
Ba vết xước không có máu, nhưng trên da để lại vết đen xanh, vết loét mờ nhạt, vết bầm tím dần lan rộng, như thể bị trúng độc.
Lần này Thẩm Mặc phải trả giá đắt.
Ngay cả khi có một công cụ có thể cắt xuyên mọi thứ thì anh cũng không thể làm gì khi đối mặt với người phụ nữ vận chuyển xác kia.
Thẩm Mặc không thể nằm ngửa ngủ trên giường, anh nắm lấy tay Bạch Ấu Vi nhẹ nhàng siết chặt, nói: "Ngủ đi, đợi kết thúc trò chơi mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Bạch Ấu Vi mím môi, sắc mặt trở nên căng thẳng.
Một lúc sau, cô mới nói: “Đỗ Lai vừa nói, loại vết thương này chỉ có thể tự mình chữa lành. Tắm nắng có thể đẩy nhanh tốc độ tự lành vết thương. Theo dân gian… tín ngưỡng phong kiến, mê tín và tôn giáo.” , thực ra là để bổ sung Dương Khí? “Ngoài việc phơi nắng, dương khí của máu gà cũng mạnh mẽ..."
Cô dừng lại, do dự: "Còn nữa...nước tiểu của trẻ em hình như cũng có dương khí mạnh. Chúng ta có nên tìm Tiểu Tân không..."
Thẩm Mặc cười lớn, đưa tay sờ sờ đầu cô: “Đừng ồn ào nữa, lại đây nằm với anh một lát đi.”
Bạch Ấu Vi mím môi, chậm rãi leo lên giường, nằm nghiêng bên cạnh anh.
“Anh thực sự không định thử sao?” Cô vẫn không chịu buông tha.
Thẩm Mặc buồn cười nói: “Dùng của Tiểu Tân còn không bằng dùng của anh.”
"..." Bạch Ấu Vi mặt đỏ bừng.
Cô cảm thấy có sự khác biệt rất lớn giữa hiểu biết của cô và Thẩm Mặc về nước tiểu trẻ em. Nước tiểu trẻ em mà cô nói có thực sự là nước tiểu của trẻ dưới 12 tuổi không nhỉ?
Cô lại nghĩ: Có phải anh ấy đang trêu mình không...
Bạch Ấu Vi ngượng ngùng nhìn Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc hơi nhếch khóe miệng, thấp giọng nói: “Lại gần một chút.”
Bạch Ấu Vi xích vào anh, nhỏ giọng nói: "Anh lại gần một chút đi ~"
Thẩm Mặc mỉm cười: “Được, anh cũng lại gần hơn.”
Anh đến gần môi cô và hôn cô.
Cô cũng… hôn anh.
Sau đó anh ấy...
Sau đó cô ấy cũng...
0 comments