Thu Bong Chuong 535

By Quyt Nho - tháng 8 13, 2024
Views

Chương 535: Sợ rồi à

Người dịch: Quýt

“Cô chắc chắn là bà ta sẽ không quay lại chứ?” Phó Diệu Tuyết do dự đẩy bàn ra, thò đầu nhìn ngó ra ngoài: "...Nếu trên đường đi bị bà ta đuổi theo, thì chúng ta chết chắc.”

Bạch Ấu Vi lạnh lùng liếc nhìn cô: "Cô sợ gì chứ, dù có bị đuổi thì người bị đuổi kịp trước chắc chắn là tôi.”

Phó Diệu Tuyết nghe vậy, hừ một tiếng đầy kiêu ngạo: “Tôi sợ sao? Tôi sợ cái gì chứ? Bây giờ tôi vốn dĩ đã là người sống không ra sống, chết không ra chết, không biết đau, không biết ngứa. Dù bà ta có đuổi theo, cũng chẳng làm gì được tôi!”

Bạch Ấu Vi nghi hoặc nhìn cô: “Vậy giờ cô... coi như là bất tử rồi à?”

“Tôi làm sao mà biết được?” Phó Diệu Tuyết bực bội trừng mắt nhìn cô: "Chẳng lẽ tôi rảnh rỗi đến mức tự giết mình để thử nghiệm à!”

Bạch Ấu Vi cười khẽ: “Không thử thì thật phí quá~”

Phó Diệu Tuyết trợn trừng mắt lớn hơn: “Ác quỷ!”

Hai người phụ nữ cãi vã vài câu, rồi lần lượt bước ra ngoài cửa.

Bên ngoài trời rất tối, mưa rất lớn, con thỏ lông xù nhảy lên xe lăn, nằm trên đùi Bạch Ấu Vi, chẳng bao lâu đã trở thành thỏ ướt.

Phó Diệu Tuyết đi phía trước với vẻ lo lắng, thỉnh thoảng lại nhìn quanh.

Tốc độ của cô rõ ràng nhanh hơn Bạch Ấu Vi ngồi trên xe lăn, nhưng cô không dám đi trước một mình, cứ cảm thấy ở gần Bạch Ấu Vi sẽ an toàn hơn.

Cả hai đi được một đoạn dài, không thấy người phụ nữ vận chuyển xác đuổi theo, dần dần họ đi càng xa ngôi làng.

Nhà của lão thư sinh đã hiện ra không xa phía trước, đèn lồng đỏ dưới mái hiên phát ra ánh sáng mờ ảo trong màn mưa tối đen.

Phó Diệu Tuyết hơi an tâm.

Nhưng ngay sau đó, cô nhớ tới hai người giấy trong nhà, lại cảm thấy không ổn.

Nếu không phải tình hình trong làng quá nguy hiểm, cô thật sự không muốn tới đây qua đêm!

...

Chưa kịp để Bạch Ấu Vi và Phó Diệu Tuyết đi đến trước cổng, Đỗ Lai và Thẩm Mặc đã nghe thấy động tĩnh, đi ra đón họ.

Đỗ Lai thấy hai người bình an vô sự, có chút ngạc nhiên.

Võ nghệ của anh và Thẩm Mặc đã thuộc hàng cao thủ, vậy mà còn không đối phó nổi người phụ nữ vận chuyển xác, chỉ có thể chạy trốn một cách thảm hại, vậy mà hai người này lại về được nguyên vẹn!

Dù trong lòng mơ hồ đoán được Bạch Ấu Vi đã ra tay, anh vẫn không nhịn được mà hỏi: “Sao hai người thoát ra được?”

Bạch Ấu Vi hờ hững đáp: “Dùng một vật phẩm.”

Thẩm Mặc bước tới nắm lấy tay cô, cảm thấy nhiệt độ tay cô lạnh lẽo, nhíu mày nói: “Vào trong rồi nói.”

—Phó Diệu Tuyết là búp bê, chắc không sợ lạnh, nhưng Bạch Ấu Vi có thể trạng yếu, dễ bị cảm.

Bốn người cùng nhau bước vào trong ngôi nhà.

Cánh cửa ngoài vẫn mở như đêm đầu tiên.

Cánh cửa thứ hai cũng chỉ khép hờ, nhẹ đẩy là mở ra.

Đi qua sân trước lát đá, chính điện sáng đèn, hai người giấy ngồi trên ghế tựa cao, trên bàn vẫn bày biện bánh trái, ngọn nến lay động.

Lão thư sinh mặc áo dài xanh xám, tay cầm quyển sách, đứng bên cạnh người giấy đọc văn.

Ông đọc rất chăm chú, chăm chú đến mức mang theo chút căng thẳng, giống như một đứa trẻ đang bị cha mẹ kiểm tra bài tập.

Bạch Ấu Vi cứ nghĩ lão thư sinh lại định ra câu đố, không ngờ khi thấy họ, ông chỉ chắp tay chào, lịch sự nói: “Thì ra là quý khách đã về, muộn rồi, mau vào phòng nghỉ ngơi đi.”

Không hề có ý định làm khó.

Vậy cũng tốt.

Họ vừa thoát chết khỏi tay người phụ nữ vận chuyển xác, quả thật không còn sức lực để ứng phó thêm nữa.

Không biết vì sao, Phó Diệu Tuyết quay đầu nhìn lại người giấy một lần nữa.

Cô có vẻ sợ chúng đi theo, chỉ liếc nhanh rồi ôm chặt lấy cánh tay của Đỗ Lai, bước nhanh hơn.

Đỗ Lai bước đi khập khiễng.

Khi trở về phòng, đốt nến lên, hai người đàn ông kiểm tra vết thương trên người, mắt cá chân của Đỗ Lai bị người phụ nữ vận chuyển xác túm lấy, không ngoài dự đoán, đã bị thương.

Vết cào sau lưng của Thẩm Mặc cũng thâm đen, như thể lớp da thịt sắp thối rữa.

Đây không phải là vết thương da thịt thông thường.

Mà giống như trúng phải tử độc, hoặc tà khí tương tự, dùng vật phẩm bùn đất chữa trị cũng vô hiệu.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments