Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 019

By Quyt Nho - tháng 3 25, 2025
Views

Chương 19: Người Vợ Bị Phản Bội Trong Truyện Tổng Tài Cũ (19)

Cố Kiều Kiều nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè của Ôn Thiến, nhưng lúc này cô không có thời gian để ý đến cô ta, bởi vì tình huống trước mắt khiến cô hơi đau đầu...

Cuộc thi thiết kế thời trang mà cô từng tham gia đã tổ chức vòng chung kết ở nước ngoài. Người đạt giải nhất sẽ có cơ hội trình diễn tại Tuần lễ Thời trang, nên ngay khi tay đã hồi phục, cô lập tức bay sang nước F để tham dự.

"Trùng hợp" làm sao, trên chuyến bay, cô gặp Lục Trầm Dịch và Thẩm Yến Uyên, hai người cũng có công tác ở nước F. Vậy là ba người đi chung, lại còn ở cùng một khách sạn. Hai người này, trừ ngày đầu tiên bận rộn một chút, những ngày sau gần như không giống đi công tác chút nào, mà toàn thời gian đi theo cô tham gia cuộc thi. Buổi tối rảnh rỗi, bọn họ còn dắt cô đi dạo khắp các cửa hàng thời trang cao cấp và cửa hàng vintage.

Không biết hai người này đã đạt thỏa thuận gì trong bóng tối, nhưng khi ba người ở cùng nhau, rõ ràng mối quan hệ đã vượt qua giới hạn bạn bè.

Cố Kiều Kiều giả vờ như không biết gì cả. Cô biết gì chứ? Cô chỉ là một cô gái đơn thuần mà thôi ( ̄▽ ̄~)

Hôm qua, cô giành giải nhất trong cuộc thi thiết kế thời trang. Trong tiệc chúc mừng, cô uống quá chén đến mức say bất tỉnh nhân sự, lúc tỉnh dậy thì thấy...

Lục Trầm Dịch và Thẩm Yến Uyên đều đang ở trên giường của cô...

Cố Kiều Kiều trầm mặc. Xem ra thế giới nhỏ này cũng có phiên bản "Nhiệt Đông"* của riêng nó...

*Nhiệt Đông (燃冬) là một bộ phim về mối quan hệ tay ba phức tạp.

Cô có chút đau đầu, không chỉ vì dư âm của rượu mà còn vì tình huống trước mắt.

Dù ba người vẫn mặc quần áo chỉnh tề, có vẻ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng cô lại là phụ nữ đã có chồng, mà còn nằm chung giường với hai người anh em của chồng mình...

Kích thích, thực sự rất kích thích.

Cô nhẹ nhàng nhấc chăn, định lén chuồn đi, nhưng sau lưng chợt vang lên giọng nam trầm thấp:

"Kiều Kiều, định đi đâu vậy?"

Cố Kiều Kiều cười gượng, quay đầu lại thì thấy Lục Trầm Dịch đang chống cằm nhìn cô, ánh mắt tràn đầy thú vị.

Thẩm Yến Uyên cũng đã tỉnh, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô.

Bị ánh mắt của hai người khóa chặt, Cố Kiều Kiều không nhịn được rụt cổ lại, lắp bắp:

"Em... em đói bụng! Muốn đi ăn sáng!"

Giọng cô khá lớn, dường như làm vậy có thể giúp mình mạnh mẽ hơn.

"Haha." Lục Trầm Dịch cười khẽ: "Còn tưởng Kiều Kiều định chạy trốn cơ."

"Sao em lại chạy trốn chứ! Em có làm gì mờ ám đâu!" Cố Kiều Kiều cố làm mặt nghiêm túc, nhưng ánh mắt đảo quanh đã tố cáo sự chột dạ của cô.

"Thật sao?"

"Kiều Kiều, em chắc chắn là không làm gì có lỗi với bọn anh chứ?"

Giọng của Thẩm Yến Uyên rất nhẹ, vừa mới tỉnh dậy nên không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, nhưng đôi mắt nâu sâu thẳm ấy lại khiến Cố Kiều Kiều có áp lực không nhỏ.

Cảm thấy không khí không ổn, Cố Kiều Kiều vội vàng nhảy xuống giường, kéo giãn khoảng cách với hai người, linh quang chợt lóe, cô lập tức phản kích:

"Hừ! Còn chưa hỏi các anh tại sao lại ở trong phòng của em đấy! Em uống say, chẳng lẽ hai người cũng uống say ư?"

Lục Trầm Dịch lại khẽ cười, nói với vẻ đầy hứng thú:

"Bọn anh đâu có uống say, nhưng Kiều Kiều cứ níu chặt bọn anh không cho đi, bọn anh có thể làm gì đây?"

Anh nhún vai: "Chỉ có thể nghe lời Kiều Kiều thôi."

Nói xong, anh còn cố tình ném cho cô một cái nháy mắt quyến rũ.

Cố Kiều Kiều: "..."

Không phản bác nổi, mặc anh ta bịa chuyện vậy.

Cô quay sang nhìn Thẩm Yến Uyên. Người này chưa bao giờ nói dối, kết quả lại nhận được ánh mắt khẳng định từ anh.

Cô vỗ trán một cái, đúng là rượu vào hỏng chuyện!

Gương mặt nhỏ lập tức đỏ bừng, cô cười ngượng ngùng:

"Haha, lỗi của em, lỗi của em. May mà không có chuyện gì xảy ra."

Lục Trầm Dịch và Thẩm Yến Uyên cũng đứng dậy, quần áo có hơi nhăn, nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai cao quý của hai người.

Thẩm Yến Uyên từng bước tiến lên, dừng lại trước mặt Cố Kiều Kiều, cúi đầu xuống, ánh mắt nóng rực nhìn nàng:

"Kiều Kiều, em phải chịu trách nhiệm với anh."

???

Cố Kiều Kiều đầy vẻ nghi hoặc, rõ ràng chẳng có chuyện gì xảy ra, vậy thì phải chịu trách nhiệm cái gì?

Thẩm Yến Uyên không giải thích, chỉ cúi đầu thấp hơn. Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, gần đến mức hơi thở hòa quyện vào nhau.

Cố Kiều Kiều vội vàng nghiêng mặt sang bên, nhưng hơi ấm vẫn in xuống má cô.

Trong cơn ngẩn ngơ, cô bỗng nghĩ—một người lạnh lùng như vậy, hóa ra nụ hôn của anh lại nóng đến thế.

Ngay sau đó, cô bừng tỉnh, lập tức lùi về sau một bước, hai tay che miệng: "Anh… anh làm gì vậy!"

"Giúp em nhớ lại chuyện tối qua."

Dừng một chút, Thẩm Yến Uyên chậm rãi nói tiếp: "Hôm qua là nụ hôn đầu của anh, vậy em không định chịu trách nhiệm sao?"

Lục Trầm Dịch bật cười khẽ, hùa theo: "Kiều Kiều, tối qua em còn hôn cả anh nữa, đó cũng là nụ hôn đầu của anh. Chẳng lẽ em cũng không định chịu trách nhiệm?"

Cố Kiều Kiều: Sốc đến mức đứng hình.

Cô trừng lớn đôi mắt hồ ly, trông vừa ngơ ngác vừa đáng yêu.

"Hai người đang nói gì vậy! Chúng ta không thể như thế này!"

Nghe cô phản bác, Thẩm Yến Uyên và Lục Trầm Dịch liếc nhìn nhau. Lục Trầm Dịch lập tức bày ra vẻ mặt tổn thương, than thở:

"Haiz, nghĩ xem bọn anh đã giữ thân như ngọc bao nhiêu năm, cuối cùng lại gặp phải một người vô trách nhiệm như em. Hai huynh đệ bọn anh vậy mà bị lợi dụng vô ích rồi. Haizzz..."

Anh liên tục thở dài, dáng vẻ như một chú cún nhỏ đầy thất vọng.

Thẩm Yến Uyên cũng dùng ánh mắt của kẻ bị phụ bạc mà nhìn chằm chằm Cố Kiều Kiều.

Cố Kiều Kiều tiếp tục đau đầu, cố gắng dùng lý lẽ: "Xin lỗi, là lỗi của em. Nhưng rõ ràng chúng ta không có chuyện gì xảy ra, không bằng cứ coi như chưa từng có gì đi?"

"Ngoài ra, em đã kết hôn với Vân Đình ca ca rồi, còn có thể chịu trách nhiệm với các anh thế nào đây?"

Lục Trầm Dịch ôm ngực, than thở: "Không sao đâu, mất nụ hôn đầu cũng không sao cả, ngay cả khi bọn anh mất luôn sự trong sạch cũng không sao cả. Bọn anh đâu muốn phá hoại tình cảm giữa em và Vân Đình."

Anh nói nghe đáng thương quá chừng, xem kìa, vành mắt cũng đỏ lên rồi kìa.

888: "Ký chủ, gặp đối thủ rồi nhỉ?"

Cố Kiều Kiều không để ý đến nó, vẫn tiếp tục diễn, khuôn mặt đầy áy náy, hết nhìn Lục Trầm Dịch lại nhìn sang Thẩm Yến Uyên, ánh mắt tràn ngập tội lỗi.

Cô do dự, muốn nói lại thôi.

Thẩm Yến Uyên đứng thẳng người lên. Anh cao hơn Cố Kiều Kiều gần hai cái đầu, giờ lại đứng thẳng tắp, lập tức chắn hết tầm nhìn của cô, mang theo cảm giác áp bức mạnh mẽ.

"Kiều Kiều."

"Không chịu trách nhiệm cũng được, nhưng chúng ta đều là thương nhân, mà thương nhân thì chưa từng chịu thiệt."

Anh nắm lấy bàn tay nhỏ của Cố Kiều Kiều, dùng đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve từng khớp ngón tay của cô.

Cố Kiều Kiều rụt tay một cái. Lạnh quá, tê hết cả da!

Cô lắp bắp hỏi: "Vậy… vậy rồi sao?"

Thẩm Yến Uyên khẽ cười: "Em đã hôn bọn anh, lại không muốn chịu trách nhiệm, vậy để bọn anh hôn lại đi."

"Hãy yên tâm, chuyện này chỉ có ba người chúng ta biết thôi."

Anh bổ sung thêm một câu, ẩn ý rằng sẽ không để Mặc Vân Đình biết, cũng sẽ không ảnh hưởng đến cô và hắn ta.

Lục Trầm Dịch kinh ngạc nhìn Thẩm Yến Uyên, nhướng mày. Không ngờ nha, tên này cũng gian trá ra phết.

Nhưng anh ta cũng không phản đối. Dù sao chuyện có lợi cho mình, anh có lý do gì để phản đối đâu?

Chuyện tối qua là một sự cố, nhưng cũng là một cơ hội.

Cố Kiều Kiều, anh sẽ không buông tay nữa!

Thẩm Yến Uyên quay đầu nhìn Lục Trầm Dịch đang đầy vẻ tự tin, ánh mắt anh thoáng qua một tia lạnh lẽo.

Anh và Lục Trầm Dịch chỉ là tạm thời liên minh, trước tiên khiến Cố Kiều Kiều để bọn họ vào lòng đã.

Nhìn hai người đàn ông tràn đầy khí thế trước mặt, mặt Cố Kiều Kiều đỏ bừng: "Không… không được!"

  • Share:

You Might Also Like

0 comments