Chương 25: Người Vợ Bị Phản Bội Trong Truyện Tổng Tài Cũ (25)
Cố Kiều Kiều mãi đến 2 giờ 50 phút mới ra khỏi nhà. Lái xe đến quán cà phê mất khoảng mười phút.
Chỉ là vừa bước ra khỏi cửa, cô đã thấy phía sau có ba cái "đuôi nhỏ" bám theo.
Dù cố ý lách đi nhưng vẫn không thoát được, thôi thì cứ để bọn họ theo vậy.
Người đông, náo nhiệt.
Vừa bước vào quán cà phê, Cố Kiều Kiều liền thấy Mặc Vân Đình giơ tay chào mình.
Cô giữ nguyên sắc mặt, bước chân ổn định đi tới, ngồi xuống đối diện hắn.
Cả hai im lặng trong chốc lát.
Mặc Vân Đình có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi nhìn vào gương mặt bình thản của Cố Kiều Kiều, hắn lại không thể thốt ra dù chỉ một chữ.
Cuối cùng, vẫn là Cố Kiều Kiều mở lời trước, giọng nói không hề có chút dao động cảm xúc:
“Anh cảm thấy chúng ta chẳng còn gì để nói nữa sao? Hay anh muốn bàn về việc phân chia tài sản chung?”
Nghe giọng điệu lạnh nhạt, mỉa mai của cô, Mặc Vân Đình khẽ mím môi, cảm thấy đắng chát.
“Kiều Kiều, anh biết lỗi của mình không thể tha thứ, nhưng bản hợp đồng hợp tác với Cố thị là chuyện từ trước đó rồi. Dự án đó anh đã cho tạm dừng từ lâu, anh…”
Cố Kiều Kiều giơ tay ra hiệu dừng lại, ngắt lời hắn:
“Không cần giải thích.”
Cô bật cười tự giễu:
“Trước đây, em vẫn luôn nghĩ rằng có lẽ Vân Đình ca ca không yêu em nhiều như em yêu anh. Nhưng không ngờ, sự thật lại đúng là như vậy.”
“Em từng nghĩ, bên cạnh anh chỉ có một mình em, rằng khi kết hôn rồi, tình cảm giữa chúng ta sẽ ngày càng sâu đậm. Nhưng không ngờ… tất cả chỉ là do em nghĩ nhiều mà thôi.”
“Có vẻ như bao năm tình cảm của chúng ta chẳng có ý nghĩa gì cả. Nếu không, anh đã không thể ra tay với Cố thị một cách không chút do dự như vậy, đúng không, Vân Đình ca ca?”
Đối diện với sự chất vấn của Cố Kiều Kiều, Mặc Vân Đình kìm nén đau đớn trong lòng:
“Kiều Kiều, anh thừa nhận trước đây anh đã sai, anh đã phụ lòng em. Nhưng khoảng thời gian mấy tháng qua, anh thực sự rất hạnh phúc. Anh cũng nhận ra… anh thực sự rất yêu em.”
“Ôn Thiến chỉ là một tai nạn, giữa bọn anh chỉ có đêm đó, hơn nữa… anh trước đó đã bị bỏ thuốc…”
Mặc Vân Đình luôn chú ý quan sát sắc mặt của Cố Kiều Kiều, nói chuyện hết sức cẩn thận.
Cố Kiều Kiều cười chua chát:
“Vân Đình ca ca, anh biết không? Đêm đó em cũng ở khách sạn. Em tận mắt thấy hai người ôm hôn nhau say đắm, luyến tiếc chẳng muốn rời.”
Mặc Vân Đình vừa kinh hãi, vừa hoảng loạn, lại có chút xấu hổ.
Cố Kiều Kiều lắc đầu:
“Chuyện quá khứ, không cần phải nhắc lại nữa.”
“Không! Kiều Kiều!”
Mặc Vân Đình hoảng sợ. Hắn cảm thấy thứ quan trọng nhất đời mình đang dần rời xa.
“Kiều Kiều, có thể cho anh thêm một cơ hội không? Anh thề từ nay về sau sẽ không làm chuyện có lỗi với em nữa! Chúng ta hãy sống thật tốt, có được không?”
Cố Kiều Kiều mặt không biểu cảm, lạnh lùng đáp:
“Em đã cho anh cơ hội rồi, Vân Đình ca ca. Khi xảy ra tai nạn xe, em đã hỏi anh có từng làm chuyện gì có lỗi với em không, nhưng anh chẳng nói gì cả. Nếu lúc đó anh chịu thành thật với em, chúng ta đã không đi đến bước đường này.”
Nói rồi, Cố Kiều Kiều lấy từ trong túi ra một bản thỏa thuận ly hôn, đặt trước mặt Mặc Vân Đình.
Hắn lập tức không kiềm chế nổi nữa, đôi mắt đỏ ngầu. Hắn vươn tay muốn nắm lấy tay cô, nhưng Cố Kiều Kiều tránh đi.
“Không, Kiều Kiều, anh chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn với em!”
“Thật sao?”
Cố Kiều Kiều không bình luận gì thêm, chỉ thản nhiên hỏi lại:
“Vậy còn việc trước đây anh hết lần này đến lần khác nổi giận với em vì Ôn Thiến? Nói em tùy hứng, ngang ngược, không biết điều? Anh đã quên rồi sao? Còn những lần anh và cô ta mập mờ không rõ ràng, anh cũng quên rồi ư?”
Cố Kiều Kiều nhắc lại chuyện cũ.
Cô muốn để Mặc Vân Đình hiểu được, trước đây hắn đã gây tổn thương cho cô thế nào.
Bây giờ, nỗi đau ấy sẽ do chính hắn nếm trải.
Quá khứ như một con dao sắc bén, từng nhát, từng nhát một đâm thẳng vào tim Mặc Vân Đình, khiến hắn đau đớn đến tê dại.
Hắn không thể thốt ra được một lời nào.
Cố Kiều Kiều thất vọng lắc đầu:
“Ký đi, đừng để kết thúc của chúng ta cũng trở nên khó coi.”
Mặc Vân Đình nhìn tờ thỏa thuận ly hôn đã ký sẵn ba chữ “Cố Kiều Kiều”, nước mắt cuối cùng cũng làm mờ đi tầm nhìn.
Ở bàn gần đó, ba người Tưởng Tinh Vọng, Lục Trầm Dịch và Thẩm Yến Uyên ngồi nghe toàn bộ cuộc đối thoại giữa hai người họ một cách rõ ràng.
Khi thấy Cố Kiều Kiều lấy ra thỏa thuận ly hôn, cả ba đều thầm vui mừng, trong ánh mắt cũng có chút ý cười. Nhưng ngay lập tức, bọn họ đồng loạt dời ánh nhìn đi nơi khác.
Bởi vì ai cũng biết, trong lòng người kia đang nghĩ gì.
Dù sao thì… cả ba đều có chung một suy tính.
Mặc Vân Đình không muốn ký. Hắn bất ngờ đứng dậy, ôm chặt lấy Cố Kiều Kiều:
“Chúng ta đừng ly hôn có được không? Anh cầu xin em, Kiều Kiều!”
Giọng hắn khàn đặc.
Cố Kiều Kiều giãy giụa, lạnh giọng:
“Buông em ra!”
Mặc Vân Đình lại càng siết chặt hơn.
Ba người kia lập tức lạnh mặt, đồng loạt đứng lên bước tới.
Thẩm Yến Uyên mạnh tay kéo Mặc Vân Đình ra:
“Em ấy bảo cậu buông tay đấy!”
Mặc Vân Đình bị đẩy ngã ngồi lại xuống ghế, tóc rối tung. Hắn lơ đãng vuốt hai cái rồi ngước lên nhìn ba người trước mặt, khó hiểu hỏi:
“Sao các cậu lại ở đây?”
Thẩm Yến Uyên: “Đi ngang qua.”
Lục Trầm Dịch: “Tình cờ ghé qua.”
Tưởng Tinh Vọng: “……”
Cũng may Mặc Vân Đình đã bao trọn quán cà phê, nếu không cảnh tượng năm người bọn họ thế này nhất định sẽ thu hút mọi ánh nhìn.
Tưởng Tinh Vọng hờ hững lên tiếng:
“Có gì thì ngồi xuống nói chuyện.”
Cố Kiều Kiều hừ lạnh:
“Không có gì để nói cả. Ký vào thỏa thuận ly hôn đi, để chúng ta kết thúc trong êm đẹp.”
Tưởng Tinh Vọng nhìn bộ dạng tức giận của Cố Kiều Kiều, bỗng rất muốn giơ tay chọc nhẹ vào má cô.
Rất tốt, vẫn là một Kiều Kiều tràn đầy sức sống như trước.
Mặc Vân Đình thấy ba người này như nhìn thấy chiếc phao cứu sinh, hắn không nhịn được mà lên tiếng:
“Kiều Kiều muốn ly hôn với tôi, các cậu giúp tôi khuyên em ấy đi.”
888 trong đầu Cố Kiều Kiều lập tức cười như điên dại.
Cái tình huống quỷ quái gì thế này?!
Thật sự quá kịch tính!
Nó còn nghĩ đến một meme: Mũ xanh cứ từ từ đội, từng chiếc từng chiếc một!
Cố Kiều Kiều nhíu mày bảo 888 ngừng cười, quá ồn ào.
Lục Trầm Dịch suýt nữa cũng nhịn không nổi. Trong ba người bọn họ, tính hắn là nhí nhố nhất, nên chẳng thể nhịn được mà đổ thêm dầu vào lửa:
“Vân Đình, rốt cuộc cậu đã làm chuyện gì có lỗi với Kiều Kiều để em ấy phải đòi ly hôn vậy?”
Mặc Vân Đình lập tức nghẹn lời, không nói được câu nào.
Thẩm Yến Uyên ra vẻ người tốt, nhưng lời nói lại cực kỳ chí mạng:
“Vân Đình, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Nhìn Kiều Kiều kiên quyết như vậy, chi bằng cậu ký đi, đừng để mọi chuyện thêm khó chịu.”
Mặc Vân Đình cứng đờ cả người.
Có chuyện gì đó không đúng lắm thì phải?
Hắn không nhịn được mà nhìn sang Tưởng Tinh Vọng, dù có ngốc cũng bắt đầu nhận ra điều bất thường.
Tưởng Tinh Vọng vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên như không, dù bọn họ có hơi không đứng đắn lắm, nhưng không ai làm chuyện gì thái quá cả. Hơn nữa, kẻ phản bội Cố Kiều Kiều trước là Mặc Vân Đình.
“Cứ ký đi, để đôi bên được giải thoát.” Anh thẳng thắn nói.
Mặc Vân Đình không ngờ cả ba người đều không đứng về phía mình. Vừa xấu hổ vừa tức giận, hắn cẩn thận quan sát biểu cảm của ba người bọn họ, cuối cùng cũng phát hiện ra điều không ổn.
Ánh mắt họ nhìn Cố Kiều Kiều… quá quen thuộc.
Giống như sấm sét giữa trời quang, Mặc Vân Đình chấn động toàn thân.
Mấy huynh đệ của hắn… từ bao giờ đã bắt đầu thích Kiều Kiều rồi?!
Ba người bọn họ… cùng thích Kiều Kiều sao?!
Vậy còn Kiều Kiều?
Cô muốn ly hôn với hắn… là vì bọn họ ư?
Chỉ trong một giây ngắn ngủi, Mặc Vân Đình đã nếm trải đủ mọi cung bậc cảm xúc đắng cay ngọt bùi.
Không biết đang suy nghĩ gì, hắn không nói thêm câu nào nữa, cầm bút lên, mạnh mẽ ký xuống tên mình.
“Kiều Kiều… anh chỉ muốn hỏi một câu. Em ly hôn với anh… có liên quan đến bọn họ không?”
Cố Kiều Kiều nhìn Mặc Vân Đình đầy thất vọng.
Cô từng yêu người này đến mức nào chứ?
Vậy mà…
Giây phút này, chút tình cảm còn sót lại cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất.
Mặc Vân Đình lập tức hối hận. Hắn không nên hỏi câu đó. Nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Cố Kiều Kiều, hắn cảm thấy bản thân thực sự không thể cứu vãn được nữa.
Cố Kiều Kiều đứng dậy:
“Sáng mai tám giờ, gặp nhau ở cục dân chính.”
0 comments