Chương 706: Còn Nhớ Gã Khỉ Không?
— Không vui mà tan rã.
Dù không đến mức trở mặt, nhưng cũng chẳng khác gì chiến tranh lạnh.
Hôm sau là tiệc mừng chiến thắng, Bạch Ấu Vi vẫn chưa hết giận, cứ trốn trong Nhà Búp Bê, nhất quyết không chịu ra ngoài.
Thẩm Mặc không giỏi dỗ dành con gái, dỗ tới dỗ lui cũng chỉ có mấy câu quen thuộc, Bạch Ấu Vi nghe mãi phát chán, đẩy anh ra ngoài cửa.
“Thật sự không đi?” Thẩm Mặc hỏi cô lần cuối.
Bạch Ấu Vi quay đầu không thèm để ý, còn kiêu ngạo hừ một tiếng.
Thẩm Mặc nói: “Bốn vị Quốc Vương mà chỉ có ba người đi, có khi bọn họ sẽ tưởng em từ bỏ việc tranh giành vị trí Quốc Vương.”
“Vậy anh cũng không được đi!” Bạch Ấu Vi tức giận bốc hỏa.
“Tổ chức yến tiệc tốn không ít công sức và tài nguyên, Sở Hoài Cẩm chân thành muốn chúc mừng chúng ta, nếu cả hai cùng không đi, e là quá phũ phàng.” Thẩm Mặc chậm rãi nói: “Hơn nữa, Nghiêm Thanh Văn đã ra khỏi mê cung, em không muốn biết bọn họ đã trải qua chuyện gì sao? Tô Mạn và Chu Thư chắc chắn có nhiều chuyện muốn kể với em…”
Bạch Ấu Vi lao lên bịt miệng hắn: “Phiền chết đi được!”
Thẩm Mặc nắm lấy tay cô, dễ dàng chế ngự, thản nhiên nói: “Chân lành rồi, hoạt bát hẳn lên.”
Bạch Ấu Vi: “……”
Thầy Thừa ở bên cạnh cười ha hả: “Hoạt bát một chút cũng tốt, trước kia Vi Vi quá trầm lặng rồi. Vi Vi, cô đi cùng Tiểu Thẩm đi, mọi người nhìn thấy cô đứng lrrn được chắc chắn sẽ vui mừng thay cô, không cần thấy ngại đâu.”
Bạch Ấu Vi khẽ bĩu môi.
Cô không muốn đi dự tiệc, chẳng lẽ là vì ngại sao?
Thẩm Mặc đứng sau đặt tay lên vai cô, thấp giọng nói: “Đi thôi, hiếm khi mọi người có dịp tụ họp đầy đủ, sau này những cơ hội thế này sẽ ngày càng ít đi.”
Bây giờ chỉ mới là vòng tuyển chọn, khi chiến tranh ngày càng khốc liệt, số người tử vong có thể sẽ rất nhiều, ai cũng không thể đoán trước được.
Bạch Ấu Vi nhíu mày do dự một lúc, cuối cùng cũng đồng ý.
…
Tiệc đã bắt đầu từ lâu.
Hình thức tiệc buffet, mọi người nâng ly chúc mừng, khách khứa đông đúc, một bên nhà hàng đặt máy phát đĩa nhạc, từng giai điệu du dương vang lên lặp đi lặp lại.
Bạch Ấu Vi ngồi xe lăn đến.
Vừa thấy cô, Phó Diệu Tuyết đã lập tức xán lại, không chút thiện ý mà châm chọc: “Nghe nói cô đã ra khỏi mê cung rồi~ Sao thế, ngay cả mê cung cũng không chữa khỏi chân cho cô à? Vẫn què nặng nhỉ~”
Thế nhưng đối thủ của cô ta còn độc hơn.
“Cô chỉ là một thân hàng giả, không ăn không uống được, đến dự tiệc làm gì?” Bạch Ấu Vi lạnh nhạt hỏi: “Biểu diễn khó tiêu à?”
Phó Diệu Tuyết nghẹn họng, tức tối bỏ đi.
Thẩm Mặc khẽ bật cười.
Bạch Ấu Vi trừng mắt nhìn hắn: “Thấy em bị mắng mà anh còn cười!”
“Không có…” Thẩm Mặc nhếch môi nói: "Anh chỉ cảm thấy cô ta quan tâm em ghê đấy, giữa bao nhiêu người mà vừa vào đã nhìn thấy em, chứng tỏ vẫn luôn dán mắt chờ em đến.”
“Cô ta quan tâm em là chuyện đương nhiên.” Bạch Ấu Vi hừ một tiếng: “Đỗ Lai luôn muốn thông qua mê cung để nâng cấp Phó Diệu Tuyết trở lại thành người. Lần này hai người bọn họ không đi mê cung, chắc chắn sẽ tò mò xem chân em có được chữa khỏi hay không. Vừa rồi đến châm chọc vài câu, có lẽ là để dò xét em.”
Thẩm Mặc liếc về phía Phó Diệu Tuyết và Đỗ Lai, trầm giọng nói: “Số lượng mảnh ghép trong tay cô ta không nhiều, không thể chiêu mộ được quá nhiều thần dân. Mà Đỗ Lai lại là người cẩn trọng, khi lực lượng chưa đủ mạnh, chắc chắn sẽ không dễ dàng tiến vào mê cung.”
“Hồi đó hai người bọn họ cũng chỉ có hai người mà vẫn vào mê cung đấy thôi.” Bạch Ấu Vi nói.
Thẩm Mặc nghe vậy liền cười nhạt: “Hồi đó bọn họ là liều chết tiến vào, bây giờ trong tay có mảnh ghép, có đạo cụ, tất nhiên phải tính toán cẩn thận hơn.”
Nếu có thể thắng thêm nhiều mảnh ghép, chiêu mộ nhiều thần dân hơn, lúc đó mới vào mê cung, tỷ lệ thắng sẽ cao hơn nhiều.
“À! Thì ra mọi người ở đây!”
Không xa, Đàm Tiếu hào hứng chạy đến, phía sau còn có một gã đàn ông to cao vạm vỡ.
“Anh Mặc! Chị Vi Vi! Hai người chắc chắn không ngờ đâu, thế giới này đúng là nhỏ thật đấy!” Đàm Tiếu phấn khích giơ tay ra, trên lòng bàn tay là hai khối bùn xám trắng: “Hai người còn nhớ con khỉ không?! Nó đã trộm bùn của tôi và lão Thừa, xem này! Giờ bùn đã quay về rồi!”
0 comments