Vo Tinh Dao Chuong 137

By Quyt Nho - tháng 12 22, 2024
Views

Chương 137: Côn Trùng và Dã Thú Nổi Loạn

Người dịch: Quýt

“Tịnh Thế Thanh Liên đã xuất hiện!”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía đầm lầy. Quả nhiên, một đóa hoa sen xanh nhạt lay động theo gió, giữa những cánh hoa mỏng manh, mơ hồ thấy được đài sen bên trong chứa đầy những hạt sen tròn trịa.

Khi mọi người còn đang phấn khích vì sự xuất hiện của Tịnh Thế Thanh Liên, mặt đất đột ngột rung chuyển dữ dội. Tiếng kêu chói tai của côn trùng và tiếng rít gầm của yêu thú vang lên khắp nơi.

Chưa kịp phản ứng, từ dưới chân truyền đến âm thanh sột soạt.

Vô số côn trùng độc với hình thù kỳ quái bò lên từ lòng đất như những con sóng ào ạt lao về phía trung tâm đầm lầy.

"Ong ong——"

Nhìn lên bầu trời, những con ong khổng lồ to bằng đầu người, cùng các loài chim ăn thịt che kín cả bầu trời, ập đến như mưa rơi.

Chỉ trong chớp mắt, đầm lầy dường như đã biến thành lãnh địa của côn trùng và dã thú.

“Á!”

Một tu sĩ vì quá kinh hãi mà né tránh không kịp, bị một con thú độc cắn trúng má. Làn da trên mặt hắn ta lập tức bắt đầu thối rữa.

Mùi máu tanh nồng đậm nhanh chóng thu hút thêm nhiều côn trùng và dã thú.

“Không! Tránh xa ta ra! Tránh xa ta ra!”

Hắn ta dựng lên một lớp hộ thể bằng linh lực, cố gắng chặn đám thú độc đang ùn ùn kéo đến.

Nhưng dưới sự tấn công dày đặc, hộ thể chỉ duy trì được chưa đến một nhịp thở rồi vỡ tan.

Ngay sau đó, hắn ta bị lũ côn trùng bao vây, tiếng kêu thảm thiết cũng lập tức im bặt.

"Chạy đi! Mau chạy đi!"

Một người khác hét lên trong hoảng loạn, vừa gào thét vừa chạy thục mạng ra ngoài.

Nhưng chưa chạy được bao xa, hắn ta đã bị đàn côn trùng độc đuổi kịp, cuối cùng chỉ còn lại một bộ xương khô.

"Đứng sau ta."

Sắc mặt của Ngu Chiêu trầm trọng hơn. Nàng kết ấn bằng cả hai tay, một hơi dựng lên mấy trận pháp ảo trước mặt.

Những trận pháp này vừa có tác dụng che giấu khí tức, vừa làm mờ đi ngũ giác, mục đích là khiến bọn họ như biến mất khỏi tầm mắt của đàn thú.

Quý Hàn Châu phối hợp nhịp nhàng với Ngu Chiêu. Trong khi nàng bày trận, hắn vội vàng thúc giục Mạc Từ và những người khác trốn ra phía sau Ngu Chiêu, tuyệt đối không được rời xa nàng.

Dù không hiểu rõ năng lực của Ngu Chiêu, nhưng vì tin tưởng nàng, bọn họ lập tức làm theo không chút do dự.

Sau đó, họ chứng kiến một cảnh tượng kỳ lạ.

Những con rắn, côn trùng, chuột và kiến, cùng các loài chim thú dữ khi đến gần họ thì như gặp phải một bức tường vô hình, tự động tản ra hai bên, hoàn toàn không chú ý đến sự tồn tại của nhóm người.

Mạc Từ và ba người còn lại nhìn nhau, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Thấy vậy, Quý Hàn Châu tự nhiên cảm thấy có chút đắc ý.

Những người khác không biết chứ hắn biết rõ, hắn và Ngu sư tỷ chính là đồng đội ăn ý nhất trên đời.

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu hắn thì một nữ tu trẻ tuổi nhất của Bách Hoa Cốc khẽ kêu lên, đưa tay nhỏ ra nắm chặt lấy tay áo của Ngu Chiêu.

“Ngu tỷ tỷ, chị lợi hại quá. Có sư tỷ ở đây, muội cảm thấy chẳng còn sợ gì cả.”

“Ngu sư tỷ, muội cũng thế.”

“Còn muội nữa.”

Sắc mặt Quý Hàn Châu trở nên xanh mét.

Đáng ghét! Quá đáng lắm rồi!

Trong khi Ngu Chiêu đang thi triển ảo trận, những người khác cũng thi triển hết khả năng của mình.

Dược Vô Kỵ triệu hồi một con nhện đỏ khổng lồ, ngồi chễm chệ trên lưng nó, điều khiển nhện phun... không, không phải nước bọt mà là tơ nhện về phía Phương Thành Lãng và Thôi Ngọc.

Những sợi tơ nhện dẻo dai, không màu không mùi, bám lên người không gây cảm giác khó chịu nhưng lại khiến đám côn trùng độc cực kỳ e sợ, lập tức tản ra.

Dược Vô Kỵ kiêu ngạo nói với Phương Thành Lãng:

“Ta lại cứu các ngươi một mạng nữa rồi.”

Hai người này thật thú vị, ả ta không muốn để họ chết sớm như vậy.

Phương Thành Lãng  rõ ràng hiểu được sự đùa cợt ác ý của ả, im lặng không nói, ánh mắt xuyên qua đám đông, nhìn về phía Ngu Chiêu .

Hắn thấy nàng che chắn cho mấy người lạ mặt phía sau, trên gương mặt quen thuộc lại hiện lên sự kiên nghị xa lạ, khiến hắn có chút bối rối.

Hắn thẫn thờ.

Hóa ra, Tiểu Lục đã trưởng thành thành một người có thể che mưa chắn gió cho người khác khi hắn không hay biết.

Những gì đã bỏ lỡ, cuối cùng vẫn mãi mãi là bỏ lỡ.

“Ngươi đang nhìn ai thế? Tình nhân nhỏ của ngươi à?”

Phương Thành Lãng mải mê suy nghĩ quá lâu, đến mức Dược Vô Kỵ nhận ra sự khác thường.

Ả ta theo ánh mắt của hắn nhìn sang, gần như ngay lập tức xác định được người mà hắn để ý.

Khóe môi nàng ta nhếch lên một nụ cười khó hiểu, “Thú vị thật.”

Phương Thành Lãng giật mình tỉnh lại, định nói gì đó nhưng lại lo sợ làm Dược Vô Kỵ nghi ngờ, gây phiền phức không đáng có cho Ngu Chiêu. Cuối cùng, hắn chỉ có thể đè nén cảm giác bồn chồn, không dám nhìn thêm lần nào nữa.

Lúc này, trong trận chiến chỉ còn lại vài chục người còn miễn cưỡng trụ vững, những người khác đã bỏ mạng trong cuộc tấn công của côn trùng và dã thú.

Những con thú độc bị Tịnh Thế Thanh Liên thu hút đang liên tục lao về phía đầm lầy.

Đầm lầy không thiên vị bất kỳ sinh vật nào.

Bất cứ con thú nào bước vào khu vực đầm lầy, hoặc bị trúng độc trong sương mù, hoặc bị đầm lầy nuốt chửng.

Thế nhưng, giống như những chiến binh không sợ chết, bọn chúng cứ lần lượt lao vào.

Một con, hai con, ba con… vô số con thú độc liên tục tấn công. Số lượng bọn chúng vượt xa tốc độ đầm lầy có thể tiêu hóa.

Không lâu sau, trên mặt đầm lầy xuất hiện từng mảng lớn xác thú, trông như những tấm gỗ nổi.

Những tu sĩ nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi nảy sinh ý đồ.

Bây giờ chẳng phải là cơ hội tốt nhất để hái Tịnh Thế Thanh Liên sao? Chỉ cần trở lại trước khi xác thú bị đầm lầy nuốt chửng, họ có thể an toàn qua lại đầm lầy.

Đây có lẽ là cơ hội duy nhất của họ.

"Liều thôi!"

"Vút vút vút——"

Hơn mười bóng người lao khỏi vòng vây của côn trùng, nhanh chóng hướng về phía đầm lầy.

Khi tu sĩ đầu tiên đặt chân lên xác thú và thành công vào được vùng đầm lầy, mọi người xung quanh lập tức sôi sục.

Thật sự có thể qua được, họ còn chờ gì nữa!

Lại thêm vài bóng người nhanh chóng lướt qua.

Ngu Chiêu hơi dao động.

Nhưng nghĩ đến những người phía sau và sự nguy hiểm khó lường của đầm lầy, nàng lại kìm nén ý định trong lòng.

Nàng luôn cảm thấy việc hái Tịnh Thế Thanh Liên không dễ dàng như vậy.

"Ha ha ha ha ha! Tịnh Thế Thanh Liên là của ta!"

Trong số những người lao lên, một người nhanh chóng vượt lên trước. Khi những người khác vừa vào được đầm lầy, hắn ta đã ở gần trung tâm, chỗ gần Tịnh Thế Thanh Liên nhất.

Nhìn đóa sen tỏa ra khí tức thanh khiết, hắn ta không kìm được lửa nóng trong ánh mắt, lập tức đưa tay chộp lấy cuống sen.

Những người còn lại nín thở, ánh mắt đầy cảm xúc phức tạp.

Ngay khi ngón tay hắn ta sắp chạm vào cuống sen, một cái đầu thú bị bùn đen bao phủ bất ngờ lao ra từ đầm lầy, cắn thẳng vào phần eo hắn ta.

Hắn ta thậm chí không kịp kêu lên, đã bị cắn làm đôi, nuốt gọn chỉ trong vài miếng.

Tiếng xương và răng va chạm tạo ra âm thanh ghê rợn, vang vọng trong tai mỗi tu sĩ.

Mọi người kinh hãi nhìn con yêu thú không rõ tên này, không dám tin rằng có sinh vật nào có thể sống trong đầm lầy mà không bị ảnh hưởng.

"A!"

Tiếng hét thảm thiết bất ngờ cắt ngang suy nghĩ của họ.

Họ nhìn theo tiếng kêu, thì ra những tu sĩ khác muốn hái Tịnh Thế Thanh Liên lại do dự không dám tiến lên, vì vậy họ nán lại trên xác thú thêm vài giây.

Trong vài giây đó, đầm lầy đã nuốt chửng xác thú. Muốn quay lại đường cũ đã không kịp, họ bị người khác chắn đường.

Không còn cách nào khác, họ buộc phải nhảy lên không trung, nhưng bị độc khí len lỏi làm rơi xuống, cuối cùng trở thành dưỡng chất cho đầm lầy.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments