Vo Tinh Dao Chuong 142

By Quyt Nho - tháng 12 27, 2024
Views

Chương 142: Giá trị của hệ thống

Người dịch: Quýt

“Hệ thống, ngươi căn bản không hiểu sự đáng sợ của tu sĩ Hóa Thần!”

Diệp Tụng Tâm lo lắng không phải vì sự tồn tại của hệ thống bị phát hiện, mà là do những biểu hiện bất thường của nàng sẽ thu hút sự chú ý của Thanh Diễn Chân Nhân, Tễ Nguyên Tông Chủ, và các nhân vật quan trọng khác.

Một khi họ nghi ngờ nàng, dù có hay không có chứng cứ, kết cục của nàng e rằng vẫn sẽ bị xử lý nghiêm khắc.

Diệp Tụng Tâm thầm hận mình khi trước đã quá bốc đồng, không nên nâng mức độ thiện cảm lên quá cao chỉ trong một lần. Giờ đây, nàng bị dồn đến tình thế khó xử, tiến thoái lưỡng nan.

“Hệ thống, mau nghĩ cách giúp ta! Nếu ta chết rồi, sẽ không còn ai làm nhiệm vụ nữa.”

Hệ thống im lặng một lúc, rồi đưa ra một giải pháp thỏa hiệp.

[Đinh! Hệ thống có thể mở trước chức năng thương thành cho ký chủ. Ký chủ có thể sử dụng giá trị khí vận để đổi lấy kỹ năng đặc biệt – Ẩn giấu. Sau khi kích hoạt kỹ năng, ký chủ có thể điều chỉnh khí trường của mình tùy theo nhu cầu, thuận tiện để ngụy trang.]

Thương thành?

Đôi mắt của Diệp Tụng Tâm sáng lên.

Nàng nhắm mắt lại, niệm trong đầu một câu lệnh hệ thống. Một màn hình sáng bí ẩn hiện lên trong thức hải của nàng.

Bên phải màn hình xuất hiện hình ảnh của nàng, bên dưới là một loạt chỉ số.

  • Tên: Diệp Tụng Tâm

  • Linh căn: Kim, Thủy, Mộc tam linh căn

  • Tu vi: Trúc Cơ hậu kỳ

  • Dung mạo: 70

  • Ngộ tính: 40

  • Thể chất: 20

  • Thiện cảm: 90

  • Chưa mở khóa...

Mắt Diệp Tụng Tâm càng nhìn càng mở to.

Trước đây, mọi giao dịch giữa nàng và hệ thống đều thông qua ý thức trao đổi, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy các chỉ số của mình.

Vừa nhìn thấy chỉ số ngộ tính, nàng như bị đâm vào mắt.

40 điểm?

Chỉ có 40 điểm!

Hơn nữa, con số 40 này còn bao gồm cả giá trị ngộ tính mà nàng đã đổi được thông qua việc nuốt chửng khí vận của tán tu.

Diệp Tụng Tâm cảm thấy rất bất mãn.

“Hệ thống, làm sao ngộ tính của ta có thể thấp như vậy? Còn Ngu Chiêu thì sao? Ngộ tính của nàng ta là bao nhiêu?”

[Đinh! Hệ thống không thể tra cứu thuộc tính cơ thể của người chưa được liên kết. Dựa theo suy luận hợp lý, ngộ tính của Ngu Chiêu ít nhất là trên 60 điểm.]

Giọng nói của hệ thống lạnh lùng, không chút cảm xúc, nhưng Diệp Tụng Tâm lại cảm thấy như mình vừa bị chế giễu.

Nàng hít một hơi thật sâu, nén xuống cơn giận đang dâng trào:
“Mở thương thành.”

Màn hình lóe sáng, một giao diện màu xám mờ hiện ra.

Giao diện được cấu tạo từ vô số ô vuông, chỉ có ô đầu tiên phát sáng màu vàng nhạt, các ô khác đều tối mờ, tạo nên sự tương phản rõ rệt.

“Hệ thống, chuyện này là sao?”

[Đinh! Hiện tại ký chủ chưa đạt điều kiện mở thương thành. Xét thấy ký chủ đang đối mặt với nguy cơ, hệ thống đặc biệt mở quyền mua kỹ năng đặc biệt.]

Diệp Tụng Tâm nhìn kỹ, quả nhiên ô vuông đầu tiên có ghi “Kỹ năng đặc biệt – Ẩn giấu”.

Nàng tiếp tục xem về sau.

  • Kỹ năng đặc biệt – Phân thân

  • Kỹ năng đặc biệt – Tử độn (giả chết)

  • Kỹ năng đặc biệt – Sao chép

Càng nhìn, lòng Diệp Tụng Tâm càng phấn khích.

Nếu nàng có thể học được tất cả kỹ năng này, chẳng phải nàng sẽ tung hoành bá đạo khắp giới tu chân hay sao?

Hệ thống dường như cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng của nàng, kịp thời lên tiếng động viên:
[Đinh! Các giao dịch giữa hệ thống và ký chủ luôn công bằng. Giá trị khí vận mà ký chủ hấp thu sẽ được phản hồi tích cực, giúp ký chủ đạt đỉnh cao, trở thành người đứng đầu giới tu chân.]

Diệp Tụng Tâm cảm giác hệ thống không nói thật với nàng, nhưng nàng chưa từng truy hỏi.

Mối quan hệ giữa nàng và hệ thống, nói là hợp tác thì không bằng nói là phụ thuộc.

Chính nàng mới là người phụ thuộc vào hệ thống để sinh tồn.

Dù đoán rằng hệ thống có thể che giấu bí mật sâu hơn, nàng cũng giả vờ không biết. Mục đích của nàng từ trước đến nay chỉ có một.

Sống sót.

“Ta có thể mua kỹ năng Ẩn giấu ngay bây giờ chứ?”

[Đinh! Được, giao dịch hoàn thành không thể hủy bỏ. Giá trị khí vận của ký chủ sẽ bị xóa sạch, mong ký chủ tiếp tục cố gắng, sớm mở khóa thương thành.]

Diệp Tụng Tâm gật đầu: “Mua kỹ năng.”

Lời vừa dứt, khối sáng màu vàng kim trên màn hình bất ngờ hóa thành một luồng ánh sáng, thoát ra khỏi màn hình và tràn vào đan điền của nàng.

Chỉ trong nháy mắt.

Nàng phấn khởi mở mắt, tay phải kết ấn, triệu hồi một chiếc gương nước, cẩn thận soi ngắm từ trái sang phải.

Trong gương, dung mạo của nàng vẫn là gương mặt quen thuộc, nhưng không hiểu sao lại thiếu đi nét sinh động ngày xưa. Trông có phần đờ đẫn, tựa như một lớp màn mỏng đã che lấp mọi ưu điểm vốn có.

Diệp Tụng Tâm mừng rỡ không thôi.

Kỹ năng Ẩn giấu còn tiện lợi hơn nàng tưởng tượng.

Nàng bắt đầu tò mò về các kỹ năng đặc biệt khác, đặc biệt là Phân thân chi thuật. Nếu có thêm một phân thân, chẳng phải nàng sẽ có thêm một mạng nữa sao?

Ánh mắt của Diệp Tụng Tâm lóe sáng, nàng càng thêm mong chờ đến ngày Đại hội giới tu chân.

Thanh Mộc Môn

“Ta đã nói, khi ta đang luyện đan thì đừng có quấy rầy rồi mà!”

Mộc Dã cau mày, bước ra khỏi phòng luyện đan, gương mặt đầy vẻ khó chịu.

Khoảng thời gian còn lại trước kỳ khảo hạch đệ tử chưa đầy một tháng. Nàng cần phải dồn toàn bộ tâm trí vào việc luyện đan, không dám lơ là một chút nào.

Vì vậy, nàng đã căn dặn đồng môn, trừ khi có chuyện cấp bách, còn không thì tuyệt đối đừng đến tìm nàng trong phòng luyện đan.

Vậy mà vẫn bị quấy rầy. Sự phiền muộn trong lòng nàng đã lên đến đỉnh điểm.

Tiểu sư đệ đứng trước mặt nàng rõ ràng cũng nhận ra Mộc Dã đang bực mình. Cậu co rúm người lại, dè dặt đáp:
“Mộc sư tỷ, ta không cố ý, là bằng hữu cũ của tỷ đến thăm. Trưởng lão bảo ta đến thông báo.”

“Bằng hữu cũ?”

Mộc Dã ngạc nhiên.

Ngày thường nàng gần như chỉ ở Thanh Mộc Môn luyện đan, rất ít khi ra ngoài. Làm gì có bằng hữu cũ nào đến thăm?

Nàng vừa định hỏi xem có nhầm người không, thì một ý nghĩ lóe lên trong đầu.

“Có phải người của Ngũ Hành Đạo Tông đến không?”

Tiểu sư đệ ấp úng gật đầu: “Đúng, là Ngu sư tỷ của Ngũ Hành Đạo Tông.”

Lúc này, Mộc Dã lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

“Ha ha, sao nàng lại đến nhỉ? Đi, mau dẫn ta đi gặp nàng!”

Biết người đến là Ngu Chiêu, Mộc Dã quên luôn chuyện luyện đan, vừa cười rạng rỡ vừa hối thúc tiểu sư đệ mau đưa nàng đi.

Khi đó, Ngu Chiêu đang ngồi trong phòng khách của Thanh Mộc Môn, vừa thưởng trà vừa trò chuyện cùng một vị trưởng lão.

Lý do Ngu Chiêu được đón tiếp trọng thị không chỉ vì thân phận đệ tử Ngũ Hành Đạo Tông, mà còn nhờ vào những lễ vật nàng mang theo. Không khó để nhận ra ánh mắt của trưởng lão Thanh Mộc Môn nhìn nàng tràn ngập sự thiện cảm.

Lúc Mộc Dã đến, Ngu Chiêu đang kể cho trưởng lão nghe những trải nghiệm của mình trong đợt lịch luyện ở Chiểu Trạch Lâm. Trưởng lão nghe đến say mê, thậm chí không nhận ra Mộc Dã và tiểu sư đệ đã bước vào.

Vẫn là Ngu Chiêu nhìn thấy Mộc Dã trước, nàng đứng dậy, mỉm cười chào hỏi:
“Mộc Dã, lâu rồi không gặp.”

“Ngu Chiêu, đúng là ngươi! Ngươi cuối cùng cũng chịu đến tìm ta rồi! Tốt quá!”

Áp lực tích tụ trong thời gian qua khiến cảm xúc của Mộc Dã trở nên khó kiểm soát. Vừa thấy Ngu Chiêu, nàng ấy đã không kìm được, nắm chặt tay nàng không buông, vừa cười vừa khóc, trông cực kỳ kích động.

Trưởng lão thấy vậy thì biết rằng câu chuyện này không thể nghe tiếp được nữa. Đợi đến khi tâm trạng Mộc Dã bình ổn hơn, trưởng lão căn dặn vài câu, ý nói rằng nàng ấy nên tiếp đón chu đáo bằng hữu đến từ xa.

Mộc Dã gật đầu lia lịa.

Ngu Chiêu và Chu Kim Việt là hai người bạn duy nhất của nàng ngoài tông môn, nên nàng rất trân quý mối quan hệ này.

Sau khi nói vài câu với Ngu Chiêu, trưởng lão dẫn theo tiểu sư đệ rời khỏi, để lại không gian riêng cho hai người trò chuyện.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments