Mat The Bach Tra Tra 21

By Quyt Nho - tháng 6 04, 2025
Views

Chương 61: Thì ra anh muốn dụ em đi theo

"Em thấy hơi khó chịu, về xe trước đây."

Bạch Nhã Ý nói nhanh một câu, không nhìn bất kỳ ai nữa, liền quay người bỏ đi.

Hứa Tử Uyên cùng mấy người còn lại cũng không để tâm lắm, dù sao dạo này tâm trạng của Bạch Nhã Ý vốn cũng không ổn định.

Nghĩ đến những chuyện xảy ra trước đó, bọn họ cũng phần nào hiểu được và có thể bao dung cô ta.

Họ tin rằng khi cô ta ổn định tại căn cứ thành phố A, rất nhanh sẽ thoát khỏi bóng ma của những chuyện không hay trước đó.

Hứa Tử Uyên nhìn sang nam nhân bên cạnh Bạch Trà Trà, không khỏi hỏi: "Trà Trà, anh ấy là ai?"

Bạch Trà Trà không thích khẩu khí của Hứa Tử Uyên khi hỏi chuyện.

Cô quay sang Tống Yến, nói: "Tống Yến, để em giới thiệu, trước đây em từng ở trong đội của mấy người này vài ngày, nhưng cũng không quen thân gì mấy."

Nói xong, cô lại quay sang nhìn Hứa Tử Uyên cùng mấy người khác, nghiêm túc nói: "Đây là Tống Yến, đồng đội của tôi."

Cách giới thiệu này có thể nói là rõ ràng mức độ thân sơ rồi.

Mấy người Hứa Tử Uyên nghẹn lời, trong lòng hơi không thoải mái, nhưng phải thừa nhận lời Bạch Trà Trà nói là thật — giữa họ và cô thực sự không thân.

Tổng cộng mới quen biết chưa mấy ngày, họ chưa từng chia sẻ chuyện gia thế hay kế hoạch gì với Bạch Trà Trà, còn cô cũng chưa bao giờ chủ động nói với họ bất kỳ chuyện gì về bản thân.

Phần lớn hiểu biết của họ về Bạch Trà Trà là nghe từ Bạch Nhã Ý, còn lại là ấn tượng qua vài ngày ngắn ngủi tiếp xúc.

Thực sự không thể gọi là thân quen được.

Dù là hôm Bạch Trà Trà thẳng thắn nói muốn tách ra đi riêng, họ cũng chưa từng nhận thức rõ ràng như lúc này — rằng mối quan hệ giữa họ và Bạch Trà Trà, thật ra chẳng là gì cả.

Nhiều nhất cũng chỉ là vài ngày cùng đi đường, mà thực ra, ban đầu khi Bạch Trà Trà còn chưa thức tỉnh dị năng, trong mắt họ cô cũng chỉ là một bình hoa xinh đẹp, thêm một gánh nặng, ngay cả đồng đội cũng chẳng tính nổi.

Hứa Tử Uyên cuối cùng cũng nhận ra bản thân không có lập trường để hỏi chuyện của Bạch Trà Trà, câu hỏi khi nãy đã vượt giới hạn rồi.

Hắn liền đổi giọng: "Bọn anh định đi thẳng đến căn cứ, hai người có muốn đi cùng không?"

Bạch Trà Trà lắc đầu: "Các người cứ đi trước đi, bọn tôi có tính toán khác."

Hứa Tử Uyên muốn hỏi tính toán gì, nhưng vừa mở miệng, lại thôi, chỉ lặng lẽ gật đầu.

"Vậy bọn anh đi trước, có duyên gặp lại."

Bạch Trà Trà không đáp lời, Tống Yến cũng im lặng.

Hứa Tử Uyên và mọi người quay người lên xe rời đi.

……

Xung quanh chỉ còn lại Bạch Trà Trà và Tống Yến.

Cả hai quay lại xe, Đậu Bao đang ngủ ngon lành ở ghế sau.

Tống Yến hỏi Bạch Trà Trà: "Em định làm gì tiếp theo?"

Bạch Trà Trà hỏi ngược lại: "Anh biết nơi nào là an toàn nhất không?"

Tống Yến trầm ngâm một lúc, không nói gì.

Giờ trong thời buổi này, anh cũng không dám chắc nơi nào là tuyệt đối an toàn.

Bạch Trà Trà thở dài, giọng mang theo vài phần mơ hồ: "Em không muốn đến căn cứ thành phố A, nơi đó rối ren, thị phi tất nhiều, nhưng em cũng chẳng biết nên đi đâu. Em chỉ muốn tìm một nơi an toàn để sống yên ổn."

"Bây giờ khắp nơi đều là zombie, không có thực lực thì bước ra một bước cũng khó. Huống chi zombie chỉ ngày càng tiến hóa, dị năng cấp bốn như em bây giờ chẳng là gì cả."

"Có lẽ em nên tìm một nơi nhiều zombie để rèn luyện thêm, đợi lúc thực lực đủ mạnh, rồi lại chọn một nơi thích hợp để tự mình xây một nơi trú ẩn an toàn."

"Như thế nào mới là nơi thích hợp? Như thế nào mới là nơi trú ẩn an toàn thực sự? Mạt thế này bao giờ mới kết thúc? Có kết thúc không? Về sau em sẽ phải sống một mình sao? Có khi nào sẽ cô đơn đến mức trầm cảm không?"

"Em thật sự rất muốn quay lại thời trước mạt thế. Tốt nghiệp bình thường, tìm một công việc ổn định, dành dụm mua một căn nhà, có một gia đình, sau đó gả cho một người tốt, sống hạnh phúc bình yên cả đời."

"Thời bình thật đáng quý, chỉ cần được sống khỏe mạnh an yên, ai mà muốn thấy chiến tranh, ai muốn sống trong sợ hãi mỗi ngày?"

Thật ra Bạch Trà Trà cũng từng nghĩ, hay là cứ trốn trong không gian sống cho xong, nhưng không gian của cô không có dòng chảy thời gian, lúc nào vào thì lúc đó ra.

Điều đó có nghĩa là, cô có thể tạm thời trốn tránh hiện thực, nhưng khi ra ngoài, vẫn phải đối mặt với hiện thực tàn khốc.

Cô không muốn tự lừa mình, trốn trong không gian giả vờ như mọi thứ đều tốt đẹp, không có zombie, không có mạt thế — điều đó là không thể.

Huống hồ cô chỉ là người phàm, không phải tiên nhân tu luyện gì đó, ngồi thiền mấy trăm, mấy ngàn năm cũng được. Nếu thực sự bắt cô ở trong không gian cô đơn vài năm, không có ai nói chuyện, cô chắc chắn sẽ bị trầm cảm.

Tống Yến không ngờ cô gái mạnh mẽ, độc lập thường ngày lại mang trong lòng nhiều trăn trở như vậy.

Nhìn thiếu nữ tuổi đôi mươi trước mặt đang chìm trong dòng suy nghĩ của mình, trong lòng Tống Yến dâng lên một tia xót xa.

Phải rồi, cô vẫn chỉ là một cô sinh viên chưa tốt nghiệp đại học, bề ngoài có mạnh mẽ đến đâu thì trong lòng vẫn có những góc mềm yếu.

Mạt thế ập đến quá đột ngột, ngay cả một nam nhân như anh còn từng hoang mang lo sợ, suýt nữa mất mạng, huống chi là một cô gái nhỏ lớn lên trong môi trường an toàn, chưa từng trải qua sóng gió gì trong đời.

Có thể nhanh chóng lên cấp bốn, thành cường giả, giết zombie dứt khoát, toàn thân toàn mặt dính máu vẫn không đổi sắc — chắc chắn là đã nỗ lực không ít.

Nghĩ đến đây, Tống Yến càng thêm quyết tâm muốn đưa cô về Đế đô.

"Chúng ta làm quen lại từ đầu đi."

Bạch Trà Trà nhìn anh nghi hoặc, thật ra cô cũng tò mò người này rốt cuộc là ai. Không ngờ anh lại chủ động muốn nói, vậy thì quá tốt rồi.

Cô vội vàng nói: "Anh nói đi."

Tống Yến cố gắng nói ngắn gọn: "Nhà anh ở Đế đô, cha mẹ mất sớm, anh do ông nội nuôi lớn.

Anh đúng là chuyên gia virus của Viện nghiên cứu Đế đô — Tống Yến. Vốn định đến đại học thành phố A tìm một anh em thân thiết, nào ngờ nửa đường dịch zombie bộc phát, anh còn đột nhiên ngất rồi bị người ta bắt.

Tất nhiên, đó chỉ là một phần thân phận của anh. Giờ là mạt thế rồi, trước kia là gì cũng không còn quan trọng nữa, nên anh sẽ không nói kỹ.

Em cứu anh, anh thực lòng rất biết ơn, nhưng việc anh nhất định phải đi theo em, là có nguyên nhân."

Nói đến đây, Tống Yến dừng lại, nhìn chăm chú vào khuôn mặt Bạch Trà Trà, khiến cô sởn gai ốc, không hiểu hỏi: "Trên mặt em có gì sao?"

Tống Yến lắc đầu, nói tiếp: "Anh có một người anh em quen biết từ nhỏ, bọn anh  lớn lên trong cùng một khu đại viện, còn là hàng xóm, tình cảm vô cùng thân thiết. Vì cha mẹ ta mất sớm, nên cô chú nhà họ như nửa cha mẹ của anh vậy.

Họ có một tiểu công chúa bảo bối, là em gái của huynh đệ anh. Khi cô mới sinh, anh từng bế qua, là một bé cục bông nhỏ xíu, vô cùng đáng yêu. Nhưng mới được vài tháng thì cô bị thất lạc.

Cả nhà họ vẫn luôn tìm kiếm, nhưng không có tin tức gì."

Bạch Trà Trà không nhịn được chen lời: "Nên anh nghi em là cô bé đó?"

Tống Yến: …

"Em thực sự có sáu phần giống cô, ba phần giống chú, nên anh mới có nghi ngờ đó. Nhưng hiện tại vẫn chưa thể chắc chắn, vì trên đời người giống nhau mà không có quan hệ máu mủ cũng không hiếm.

Cho nên, anh vốn định đi theo em, tìm cơ hội lấy chút máu hoặc nhổ một sợi tóc  của em, nghĩ cách dụ em theo anh về Đế đô, để làm xét nghiệm huyết thống với cô chú."

Lúc này đến lượt Bạch Trà Trà nghẹn lời, cô nhìn Tống Yến bằng ánh mắt khó tả:

"...Anh thật thành thật quá, thì ra anh nhất định phải theo em là để dụ em đi theo anh về..."

Chương 62: Tiến vào căn cứ thành phố A

Sau khi Tống Yến nói xong, anh cũng cảm thấy mình có chút lý lẽ không khoa học, nhưng đúng là lúc đó anh thực sự nghĩ như vậy.

Vẻ mơ hồ và u sầu trên mặt Bạch Trà Trà liền biến mất, “Em hiểu rồi.”

Thật ra những lời cô vừa nói với Tống Yến cũng chỉ nửa thật nửa giả, khi mới xuyên vào sách thì đúng là cô có hơi mông lung, và lời nói lúc nãy cũng là suy nghĩ thực sự của cô khi đó.

Nhưng bây giờ cô đã không còn là cô gái vừa xuyên sách lúc đầu nữa, cô đã mạnh mẽ lên rồi, không chỉ về thực lực mà cả nội tâm cũng vậy.

Cô chỉ là muốn thử thăm dò suy nghĩ của Tống Yến mà thôi. Người đàn ông này mang lại cho cô cảm giác ngày càng nguy hiểm, nên mới dò xét anh một chút.

Ai ngờ anh lại chân thành đến thế.

Dù Tống Yến không nói, thì cô vốn cũng đã định đến Đế Đô, vì theo nguyên tác, anh trai của Bạch Nhã Ý chính là người mà sau này cô ta sẽ nhận lại tại Đế Đô.

Trước đây cô từng có một suy đoán táo bạo, nghi ngờ rằng trong nguyên tác, Bạch Nhã Ý đã dùng dây chuyền ngọc để nhận người nhà của thân xác nguyên chủ.

Tuy nhiên, cô lại thấy cha mẹ nguyên chủ cũng không thể nào ngốc đến vậy. Dù là mạt thế, nếu họ thật sự muốn làm xét nghiệm ADN thì không phải là không thể.

Dù gì thì trong thời kỳ mạt thế, các viện nghiên cứu ở các căn cứ lớn vẫn luôn cố gắng nghiên cứu ra thuốc giải virus zombie. Dù đến kết thúc truyện vẫn chưa nghiên cứu ra, nhưng không thể phủ nhận rằng thiết bị của họ vẫn khá đầy đủ.

Chỉ cần anh trai của Bạch Nhã Ý là một dị năng giả nổi danh trên bảng xếp hạng của mạt thế thì việc làm một xét nghiệm huyết thống nhỏ nhặt không thể làm khó anh ta được.

Trừ khi, Bạch Nhã Ý đã lấy máu hoặc tóc của nguyên chủ để làm xét nghiệm.

Điều đó cũng hoàn toàn có khả năng.

Theo diễn biến cốt truyện ban đầu, nguyên chủ là bị tác giả viết chết trong đợt zombie tràn đến vừa rồi.

Trước đó, nguyên chủ hoàn toàn tin tưởng Bạch Nhã Ý, mà Bạch Nhã Ý lại có không gian chứa đồ, toàn bộ vật dụng trong đội đều do cô ta giữ.

Vật dụng sinh hoạt và quần áo của nguyên chủ đương nhiên cũng nằm trong không gian của Bạch Nhã Ý.

Con gái thì thường rụng tóc rất nhiều, trong đống quần áo, lược hay kẹp tóc dính vài sợi tóc là chuyện bình thường.

Nếu bị Bạch Nhã Ý lợi dụng, tìm được sợi tóc có chân tóc để làm xét nghiệm huyết thống, thật sự có thể lừa được người nhà nguyên chủ.

Hơn nữa, trong nguyên tác, Bạch Trà Trà chưa từng đề cập đến dây chuyền ngọc, nên dĩ nhiên cũng không ai biết dây chuyền đó vốn không phải của Bạch Nhã Ý.

Với hai lớp bảo đảm như vậy, việc nhận nhầm con gái là điều không thể tránh khỏi.

Cho nên cô muốn đến Đế Đô để xác nhận rõ ràng chuyện này.

Tất nhiên, đó chỉ là một trong những lý do khiến cô muốn đến Đế Đô. Còn có một lý do khác.

Ở giai đoạn sau của nguyên tác, căn cứ Đế Đô đã trở thành căn cứ mạnh nhất trong mạt thế, khi các căn cứ khác lần lượt sụp đổ, thì chỉ có căn cứ Đế Đô không những không thất thủ mà còn liên tục mở rộng ra ngoài.

Căn cứ Đế Đô chính là nơi an toàn nhất trong mạt thế.

Vì vậy mà nam nữ chính trong nguyên tác cũng đều đến Đế Đô, Bạch Nhã Ý tình cờ nhận lại người thân, dựa vào mối quan hệ với anh trai, một bước lên mây, đứng vững tại căn cứ Đế Đô.

Hiện giờ cô đã xuyên vào, dĩ nhiên phải xác nhận người thân đó là của ai, tuyệt đối không thể để người khác chiếm lợi.

Dù không phải người thân của cô cũng không sao, cô vẫn có thể tìm chỗ gần căn cứ Đế Đô để xây dựng nơi trú ẩn cho mình.

Người ta vẫn nói, dựa vào cây to thì mát mẻ.

Tống Yến nói rằng muốn kéo cô đi Đế Đô để làm xét nghiệm huyết thống, tình tiết này thật sự nằm ngoài dự đoán của cô.

Nhưng đối với cô mà nói thì lại là chuyện vui nhân đôi.

Dù sao Tống Yến có quan hệ tại Đế Đô cũng tốt hơn là cô một mình mò mẫm đến đó trong khi chẳng quen biết ai.

Có điều cô vẫn muốn xác nhận với Tống Yến một chuyện: người bạn thời thơ ấu bị mất em gái của anh, có phải là anh trai của Bạch Nhã Ý không?

“Bạn thân anh tên gì?”

Tống Yến tuy không hiểu được logic suy nghĩ của Trà Trà, nhưng vẫn thật thà trả lời: “Nguyễn Đình Tu.”

Con ngươi Bạch Trà Trà co rút, gật đầu mạnh một cái.

Chính là cái tên này!

Sau khi nguyên chủ chết thì cô không đọc tiếp nữa, nhưng cô đã đọc phần kết truyện, trong đó có nhắc đến cái tên này!

Nguyễn Đình Tu – chính là tên anh trai của Bạch Nhã Ý trong nguyên tác!

Nghĩ đến việc Tống Yến từng nói cô có nét giống với cô chú nhà họ Nguyễn, cô đã hiểu ra.

Bạch Nhã Ý trong nguyên tác thật sự đã cướp lấy cuộc đời của nguyên chủ!

Bạch Trà Trà ngước mắt nhìn về phía Tống Yến, nghĩ đến việc người đàn ông này là bạn thân của anh trai ruột nguyên chủ, trong lòng không khỏi thấy may mắn vì đã cứu anh.

Cô bỗng nhớ lại cảnh trong phần kết của truyện: trong lễ cưới của Bạch Nhã Ý và Hứa Tử Uyên, Nguyễn Đình Tu ngồi dưới khán đài, giữa không khí náo nhiệt, bất giác nhớ đến người anh em thân thiết từng mất tích từ đầu mạt thế.

Chỉ được tác giả lướt qua vài câu ngắn gọn.

Người anh em thân thiết đó... chẳng phải chính là Tống Yến sao?

Bạch Trà Trà hắng giọng, nói: “Anh không cần dụ em đâu, em đồng ý đi Đế Đô cùng anh.”

Tống Yến tự động bỏ qua từ “dụ dỗ” đầy ngượng ngùng, dò hỏi: “Em còn người thân nào không?”

Bạch Trà Trà thẳng thắn: “Em lớn lên trong cô nhi viện, mang họ của viện trưởng, không có cha mẹ hay người thân.”

Tống Yến càng thêm chắc chắn về thân phận của Bạch Trà Trà.

Vì hai người đều có chung mục tiêu là đến Đế Đô, nên chuyện càng dễ giải quyết hơn.

“Vậy chúng ta đi thôi, đổi hướng, trực tiếp đến Đế Đô.”

Bạch Trà Trà thắt dây an toàn, ôm Đậu Bao vào lòng vuốt vuốt vài cái, chờ Tống Yến khởi động xe.

Kết quả là Tống Yến vẫn không nhúc nhích.

Cô nghi hoặc hỏi: “Còn vấn đề gì sao? Sao chưa đi?”

Tống Yến trầm ngâm một lúc: “Ừm, đúng là có chuyện.”

“Nói đi.”

“Anh bây giờ vẫn chưa thể đến Đế Đô, anh muốn đến căn cứ thành phố A để tìm một người, em có thể đi cùng anh không?”

Bạch Trà Trà: ……

“Là một người bạn làm về lĩnh vực sinh vật học của anh, vốn dĩ anh đến đây là để tìm cậu ấy, anh muốn đưa cậu ấy cùng đến Đế Đô.”

Bạch Trà Trà: “Được thôi.”

Xem ra chuyến đi căn cứ thành phố A lần này là không thể tránh khỏi.

Tống Yến: “Tìm một chỗ trước đã, anh sẽ chuyển đồ từ không gian của anh sang chỗ em, vào căn cứ rồi thì không tiện nữa.”

Hai người tìm một sân nhỏ kín đáo, sau khi dọn dẹp sạch sẽ zombie thì chuyển đồ đạc.

Có cả súng ống, đạn dược, từng thùng vật tư xếp chồng ngay ngắn.

Bạch Trà Trà cảm thấy Tống Yến có hơi mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Hai người lấy ra một ít đồ ăn, nước uống và vật dụng cần thiết để đặt vào hàng ghế sau và cốp xe, rồi đặc biệt lấy riêng ra hai mươi cân vật tư – đây là số vật tư sẽ nộp cho căn cứ.

Căn cứ thành phố A

Trên bức tường cao là từng vòng lưới điện dày đặc, cánh cổng sắt nặng nề chỉ mở nửa bên, đủ cho người và xe ra vào.

Hai bên cổng đứng hai hàng lính mặc quân phục, cầm súng, bên cổng có quân nhân chuyên phụ trách đăng ký người ra vào.

Không ít người sống sót đang xếp hàng chờ đợi.

Có những gia đình mang theo cả nhà, vác hành lý, cũng có những tổ đội lái xe giống họ, có người đi lẻ, cũng có người đi theo nhóm.

Có người mặc quần áo rách rưới, nhìn là biết đi đường vất vả, cũng có dị năng giả ăn mặc khá tươm tất.

Bạch Trà Trà và Tống Yến cũng xếp hàng theo quy định.

Xếp hơn hai tiếng đồng hồ mới đến lượt họ.

“Mỗi người nộp mười cân vật tư thì có thể vào căn cứ. Không có vật tư thì xuống mỏ làm để bù, nộp vật tư hay đi làm?”

Bạch Trà Trà dứt khoát trả lời: “Nộp vật tư.”

Tống Yến đưa ra hai mươi cân vật tư đã chuẩn bị sẵn.

Người lính trẻ kiểm tra xong thì đưa cho họ hai tờ giấy.

“Điền xong biểu mẫu, rồi qua kia xếp hàng kiểm tra, nam bên trái, nữ bên phải, không có vết thương bị nhiễm thì có thể vào trong.”

“Được.” Bạch Trà Trà cầm bút trên bàn, bắt đầu điền.

Có dị năng không?

Có.

Loại dị năng?

Nghĩ một chút, cô điền là hệ thể năng.

Cấp bậc dị năng?

Bạch Trà Trà nhớ tới đội trưởng đội dị năng quân đội Lê Thư Nam mà họ gặp hôm nay, anh ta mới chỉ là dị năng giả cấp ba.

Vậy nên cô tuyệt đối không thể quá nổi bật, nếu gây chú ý đến các thế lực trong căn cứ, họ thấy cô là nhân tài hiếm có, không cho cô rời đi thì sao?

Cô điền cấp hai.

Sau khi cô điền xong, đến lượt Tống Yến, anh làm theo mẫu của Bạch Trà Trà, điền là dị năng hệ điện cấp hai.

Hai người tách ra để kiểm tra, xác nhận không có vết thương bị nhiễm, rồi lái xe tiến vào căn cứ.

Chương 63: Thuê Nhà

Vừa mới lái xe vào bên trong chưa bao lâu, hai người liền bị một thanh niên đi xe đạp, dáng vẻ cà lơ phất phơ chặn lại.

Không biết có phải vì e ngại điều gì không, người đàn ông kia không dám nói to, chỉ dám áp sát cửa kính xe, hạ giọng nói:

“Hai vị là người mới đến phải không? Có cần hướng dẫn viên không? Chắc vẫn chưa có chỗ ở nhỉ? Có muốn tìm hiểu thành phố A nhanh và toàn diện hơn không?”

“Đi ngang qua đừng bỏ lỡ, chỉ với cái giá của một bữa ăn là có thể mua được thông tin khiến ngài hài lòng, quản gia tận tâm, phục vụ từ đầu đến cuối, hai vị có muốn cân nhắc thử không?”

Bạch Trà Trà không thèm để ý đến hắn, lạnh nhạt nói: “Lái xe.”

Chiếc xe lập tức vọt lên, làm Trương Diễm giật mình, vội nhảy lùi về sau hai bước.

“Phì! Cố tình dọa ông hả! Hừ!”

Trương Diễm tức giận nhổ một bãi nước bọt vào đuôi xe rồi mới leo lên xe đạp của mình, nhanh chóng bỏ đi.

Trong căn cứ không cho phép làm chuyện này, hắn chỉ cần cẩn thận đừng để bị bắt, thì việc no bụng rất đơn giản, căn bản không cần liều mạng ra ngoài giết zombie để thu gom vật tư.

Mới nãy không thuận lợi, không sao, để xem hắn tìm người dễ lừa khác mà diễn tiếp!

Bạch Trà Trà và Tống Yến dựa theo lời người kiểm tra sức khỏe lúc trước, đến đại sảnh nhiệm vụ trước.

Đúng như tên gọi, đại sảnh nhiệm vụ là nơi phát nhiệm vụ, nhận nhiệm vụ và thanh toán phần thưởng.

Tất cả mọi người trong căn cứ đều có thể phát nhiệm vụ tại đây, chỉ cần bạn có năng lực trả công tương xứng.

Hoàn thành nhiệm vụ xong nộp lại cho đại sảnh nhiệm vụ, sẽ được nhận phần thưởng xứng đáng.

Nhiệm vụ đủ loại đủ kiểu, có nhiệm vụ đi tìm vật tư đặc định, có nhiệm vụ tìm người, có thuê dị năng giả bảo vệ, cũng có thu thập tinh hạch v.v.

Bạch Trà Trà và Tống Yến xem lướt một vòng, không khỏi kinh ngạc trước cách quản lý của căn cứ thành phố A.

Trong thời gian ngắn như vậy mà đã hình thành được hệ thống quản lý riêng, tầng lớp quản lý nơi này quả thật không tệ.

Chẳng trách trong nguyên tác, căn cứ thành phố A do nam nữ chính dẫn dắt lại trở thành nơi mạnh thứ hai sau căn cứ Đế Đô trong tận thế, thì ra là do nền móng nơi này rất vững chắc.

Người trước trồng cây, người sau hóng mát.

Tuy vậy, việc họ có thể thay thế tầng lớp quản lý trước cũng là do năng lực của họ.

Ruồi không bu vào trứng không vết nứt, tầng lớp quản lý chắc chắn có vấn đề.

Nhưng những chuyện đó chẳng liên quan gì đến cô.

Bạch Trà Trà thấy Tống Yến cứ nhìn chằm chằm vào một thông báo tìm người, liền nói: “Không phải anh cũng đang tìm người sao? Hay là chúng ta cũng đăng một nhiệm vụ tìm người đi.”

Tống Yến cũng có ý này, vì tất cả mọi người trong căn cứ đều sẽ đến đại sảnh nhiệm vụ, nếu có người từng gặp Tưởng Dịch Vân, thì rất nhanh sẽ tìm được người.

Tống Yến nộp một thùng mì ăn liền làm phần thưởng để tìm Tưởng Dịch Vân.

Sau khi mô tả đặc điểm nhân vật rõ ràng, Tống Yến còn đính kèm một bức vẽ chân dung.

Hai người sau khi đăng nhiệm vụ liền đi sang bộ phận cho thuê nhà kế bên.

Vừa bước vào đã nghe thấy có người đang gào khóc thảm thiết.

“Trời ơi, còn thiên lý gì nữa không, cái nhà để xe đó là chỗ cho người ở sao? Bao nhiêu người chen chúc một chỗ, con gái tôi còn nhỏ thế, cả ngày bị người ta sàm sỡ, chồng tôi vất vả lắm mới gom đủ vật tư để thuê nhà, thế mà tối qua lại bị thằng khốn nạn nào lấy trộm mất rồi!”

“Căn cứ các người nói sẽ bảo vệ người sống sót nên chúng tôi mới đến đây, thế mà các người bảo vệ chúng tôi như vậy đấy à, vứt bọn tôi vào nhà xe mặc kệ sống chết, lãnh đạo các người đâu rồi?”

“Gọi lãnh đạo các người ra! Có định quản chuyện này không hả? Nếu không quản thì hôm nay tôi đâm đầu chết ở đây luôn! Tôi sống còn ý nghĩa gì nữa, chết còn hơn!”

Có người trong bộ phận cho thuê nhà không nhịn được, lên tiếng: “Nói lời phải trái chị không nghe, tìm lãnh đạo chúng tôi cũng vô ích, bây giờ là tận thế rồi! Chị tưởng còn là thời bình chắc, vật tư của chị bị trộm thì liên quan gì đến chúng tôi, là do chị không giữ cẩn thận. Giờ lại đến đây ăn vạ làm loạn, chị tưởng như vậy là được phân nhà à?”

“Nếu ai cũng như chị, căn cứ chúng tôi chẳng phải loạn hết à! Rốt cuộc chị có đi không, không đi thì tôi gọi người đó!”

Người phụ nữ đang nằm lăn dưới đất vẫn tiếp tục khóc lóc la hét, chẳng mấy chốc có hai người đàn ông cao lớn vạm vỡ bước vào, kéo chị ta ra ngoài.

Mọi người trong bộ phận cho thuê nhà đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Một người phụ nữ mặc đồ vest đen, mặt mỉm cười bước đến trước mặt Bạch Trà Trà và Tống Yến, lễ phép hỏi: “Xin hỏi hai vị đến mua nhà hay thuê nhà ạ?”

“Thuê nhà.”

“Vậy hai vị muốn thuê kiểu nhà như thế nào?”

Người phụ nữ tỏ thái độ thành thật, giới thiệu cho họ rất nhiều lựa chọn, Bạch Trà Trà chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một căn hai phòng ngủ, diện tích chỉ có 60 mét vuông, tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi.

Vậy là đủ chỗ cho cô và Tống Yến ở rồi.

“Tiền thuê bao nhiêu?”

“Mỗi tháng 100 điểm cống hiến, nếu không có điểm thì có thể dùng vật tư đổi.”

Họ không có điểm cống hiến, Bạch Trà Trà liền dùng ba bao gạo để trả tiền thuê tháng đầu tiên.

Người phụ nữ nhiệt tình ký hợp đồng thuê nhà với họ, còn nhắc: “Nước điện trong nhà cần thanh toán riêng, cũng nộp tại chỗ chúng tôi.”

Sau đó đưa hợp đồng và chìa khóa cho Bạch Trà Trà, rồi gọi một thiếu niên khoảng mười tuổi đến, dặn: “Dẫn họ đến đó.”

Thiếu niên gật đầu, liếc nhanh số phòng trên hợp đồng của Bạch Trà Trà rồi rời đi.

Phòng 202.

Sau khi cậu bé rời đi, Bạch Trà Trà mở cửa phòng, trong nhà có sẵn đồ đạc đơn giản, có thể dọn vào ở luôn. Cô cùng Tống Yến chuyển hết vật tư trong xe vào phòng.

Bên dưới tòa nhà có nhiều chỗ đậu xe miễn phí, Tống Yến đem xe đỗ vào đó.

Hai người bận rộn dọn dẹp phòng một lượt, xác nhận không có camera hay thiết bị nghe lén nào, sau khi mọi thứ ổn thỏa, Tống Yến nấu hai tô mì trứng.

Trời đã tối, cả căn cứ chìm vào yên tĩnh.

Ánh đèn trong phòng lờ mờ, hai người lặng lẽ ăn mì.

Bạch Trà Trà bỗng mở miệng: “Đột nhiên có cảm giác như quay về thời trước tận thế.”

“Ừ.”

Tống Yến khẽ đáp, rồi đề nghị: “Lát nữa ra ngoài đi dạo một chút, xem căn cứ ban đêm thế nào.”

“Được.” Cô cũng muốn đi xem.

Tòa nhà họ ở khá hẻo lánh, hai người đi lang thang không mục đích.

Để tiết kiệm năng lượng, căn cứ không mở đèn nếu không cần thiết, nên khắp nơi đều tối om, chỉ có thể dựa vào ánh trăng lờ mờ để nhìn, may mà thị lực của dị năng giả khá tốt.

Cả hai đều không nói gì, cũng chưa quen nơi này, đi mãi đi mãi không biết đã tới đâu.

Đang định quay lại thì bỗng nghe trong con hẻm có tiếng đánh đập vang lên.

“Con đàn bà thối, sau này còn dám đến bộ phận cho thuê nhà gây chuyện nữa không hả?”

Một giọng nói đau đớn nghẹn ngào vang lên, đứt quãng: “Không… dám… nữa.”

“Từ nay về sau, nhà mày cứ ở mãi trong khu ổ chuột này, không được bén mảng đến bộ phận cho thuê nhà, càng không được tới khu ở khác, nghe rõ chưa?”

“Nếu không, con gái mày… hừ!”

“Đừng làm hại con gái tôi, van xin các người đừng làm hại con bé, tôi sẽ không đi nữa, thật sự sẽ không đi nữa!”

Lại một trận đòn giáng xuống, đến khi người kia bất tỉnh, mấy người mới rời đi từ phía bên kia hẻm.

Bạch Trà Trà và Tống Yến nhận ra tiếng người bị đánh chính là người phụ nữ hôm nay họ gặp ở bộ phận cho thuê nhà.

Hai người không muốn xen vào chuyện người khác, cứu được một lần chứ không cứu cả đời, thời đại này, người cần được cứu quá nhiều, không thể cứu xuể.

Chuyện hôm nay rõ ràng là có người cố ý, nếu họ tùy tiện ra tay cứu giúp, ngược lại có thể khiến đối phương càng thêm tàn nhẫn.

Hai người định rời đi thì thấy có người đạp xe dừng lại bên cạnh người phụ nữ, kiểm tra hô hấp, xác nhận người còn sống, rồi nhét gì đó vào túi chị ta.

Sau đó lại đạp xe rời đi.

Bạch Trà Trà tò mò bước ra từ chỗ tối, rút thứ trong túi người phụ nữ ra xem.

Là một lọ thuốc trị chấn thương.

Người vừa rồi, nếu cô không nhìn lầm, chính là hướng dẫn viên từng chào mời họ ban sáng?


  • Share:

You Might Also Like

0 comments