Chương 847: Kiểm tra toàn diện
Hai người còn đang trò chuyện thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân.
Chu Thư đứng dậy: “Chắc là Thẩm Mặc về rồi, để tôi ra mở cửa.”
Cửa vừa mở ra liền thấy Thẩm Mặc đã đứng đó. Anh vừa từ chỗ Chu Hoài Cẩm về và gọi mấy bác sĩ đến – có bác sĩ thần kinh, xương khớp, ngoại khoa, nội khoa… đủ cả – mục đích là để kiểm tra sức khỏe cho Bạch Ấu Vi.
Trông thì có vẻ hơi rầm rộ, nhưng xét tình hình hiện tại, sau khi Nghiêm Thanh Văn và Phó Diệu Tuyết đều có ý định đầu hàng, thì Bạch Ấu Vi đã trở thành người duy nhất ở tổng bộ còn hy vọng bước vào trận quyết chiến. Cô được quan tâm như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Mấy bác sĩ lần lượt bước vào phòng, ai nấy đều nghiêm túc, Chu Thư thấy vậy cũng không tiện ở lại. Cô chào Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc rồi rời đi.
Bạch Ấu Vi không ngờ Thẩm Mặc lại đưa đến nhiều người như vậy, hơi ngạc nhiên: “Không cần đâu… chân em đỡ rồi mà.”
Thẩm Mặc hỏi: “Em đi được không?”
“Ừm…” Bạch Ấu Vi xuống giường, chậm rãi bước hai bước, “Lúc trước không hiểu sao không có cảm giác, giờ thì bình thường rồi.”
Các bác sĩ nhìn nhau, trao đổi bằng ánh mắt.
“Mất cảm giác đột ngột có thể là viêm tủy xương cấp tính, cần kiểm tra thêm.”
“Cũng có thể do dây thần kinh bị chèn ép, dẫn đến tê liệt tạm thời.”
“Trước khi mất cảm giác có vận động mạnh không? Có khả năng là đốt sống ngực bị thoái hóa, gây mất cảm giác một phần hoặc toàn bộ phần thân dưới.”
Lúc đầu Bạch Ấu Vi còn nghĩ là vấn đề tâm lý, nhưng nghe các bác sĩ phân tích như vậy thì bắt đầu thấy lo lắng.
Từ trước đến nay cô luôn rất quý trọng đôi chân của mình, sao chịu nổi mấy khả năng đó?
“Đừng dọa tôi chứ…” Cô mở to mắt, vẻ mặt đầy hoang mang.
Bác sĩ đứng đầu mỉm cười áy náy:
“Bây giờ chỉ là suy đoán thôi. Thật ra, về lý mà nói thì chân của cô Bạch chắc không sao đâu. Những người từng ra khỏi mê cung thì chỉ số cơ thể thường vượt xa người thường, mà cô Bạch đã vào mê cung nhiều lần như vậy, đa phần bệnh tật nhẹ sẽ được cơ thể tự miễn dịch. Nhưng để chắc chắn hơn, tôi vẫn khuyên nên làm kiểm tra toàn diện.”
Bạch Ấu Vi lập tức gật đầu: “Kiểm tra! Làm kiểm tra ngay đi!”
Cô vừa nói vừa định đứng dậy, nhưng không hiểu sao mới đứng lên lại ngồi phịch xuống giường, sắc mặt đầy lo âu.
Thẩm Mặc hỏi: “Sao vậy?”
Bạch Ấu Vi ngẩng lên nhìn anh, giọng nói mềm mại đầy uất ức: “Thôi để em ngồi xe lăn đi…”
Thẩm Mặc quỳ xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu gối cô, hỏi: “Vẫn không đi được à?”
“Không phải…” Cô bĩu môi, “Em sợ đang đi lại bị mất cảm giác, lỡ ngã rồi gãy chân thì sao…”
Thẩm Mặc vừa thương vừa buồn cười, khóe môi khẽ cong: “Được rồi, vậy thì ngồi xe lăn.”
Anh đẩy xe đến, bế cô ngồi lên rồi cùng các bác sĩ đi làm kiểm tra.
Bạch Ấu Vi rất hợp tác, tất cả các hạng mục kiểm tra có thể làm được đều làm hết.
Một số kết quả chưa thể có ngay, cô và Thẩm Mặc phải chờ đợi. Trong lòng cô thì như có cả đàn ong đang bay loạn, không sao bình tĩnh nổi.
Trong lúc chờ, họ gặp Dư Triều Huy.
Dư Triều Huy đang điều trị ở khu y tế, sắp được xuất viện nên đang làm đợt kiểm tra cuối cùng.
Anh cầm tờ kết quả xét nghiệm, thấy Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc cũng đang ngồi chờ nên đến chào, thái độ vẫn như mọi khi – nghiêm túc, cứng nhắc, có phần lạnh lùng.
“Bị thương trong mê cung à?” Ánh mắt anh đảo qua giữa Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi, chưa rõ là ai gặp chuyện nên hỏi: “Nặng không?”
Thẩm Mặc liếc nhìn Bạch Ấu Vi, không giải thích chi tiết, chỉ nói: “Bác sĩ bảo không nghiêm trọng, nhưng vẫn kiểm tra toàn diện để phòng ngừa rủi ro.”
Dư Triều Huy lập tức hiểu là Bạch Ấu Vi bị thương.
“Còn hơn hai tuần nữa mới đến trận chiến tiếp theo, cố gắng nghỉ ngơi đi. Mê cung nguy hiểm lắm, vào một lần là đủ rồi.” Anh ta nói.
Bạch Ấu Vi hơi bất ngờ, nhướng mày nhìn anh.
Thật hiếm thấy. Cô vậy mà lại cảm nhận được chút… quan tâm từ lời nói ấy?
0 comments