Thu Bong Chuong 844

By Quyt Nho - tháng 6 02, 2025
Views

Chương 844: Mê cung số 5

Bạch Ấu Vi gọi mấy người trong ngôi nhà búp bê ra, chia cho mỗi người một lát thịt mỏng.

"Ăn đi, rồi bước ra từ hình vuông phát sáng kia." Cô chỉ tay về phía khối lập phương sáng trắng ở bên cạnh.

Đàm Tiếu không nghĩ nhiều, cho miếng thịt vào miệng nhai nhóp nhép: "Thịt gì vậy? Dai quá."

Bạch Ấu Vi đáp: "Thịt bò khô."

"Thịt thì dai thật đấy, nhưng vẫn còn rất tươi." Thầy Thừa vừa từ tốn nhai vừa nói, "Lâu lắm rồi chúng ta mới được ăn thịt tươi như vậy. Vi Vi này, lần sau gặp con bò nào, nhớ tìm cách nuôi nó nhé, phát triển tài nguyên bền vững mà."

Bạch Ấu Vi chỉ đáp: "Vầng."

Cô liếc nhìn Phan Tiểu Tân, thấy cậu đang cầm lát thịt mà chưa ăn, liền nhướng mày hỏi: "Tiểu Tân, ăn đi! Trẻ con không được kén ăn."

Phan Tiểu Tân không nói gì, lén liếc sang phía không xa.

Chỗ đó, có một cái xác to lớn đang nằm dưới đất, ánh sáng mờ tối khiến cậu không nhìn rõ. Cậu còn đang định nhìn kỹ hơn thì Thẩm Mặc bước vài bước lên phía trước, vừa vặn chắn ngang tầm nhìn.

Phan Tiểu Tân: “…”

“Ăn nhanh lên nào.” Bạch Ấu Vi giục, “Ăn xong chúng ta còn phải ra ngoài.”

Phan Tiểu Tân cúi đầu nhìn lát thịt trong tay, do dự chốc lát rồi nhắm mắt, nuốt xuống.

Tất cả mọi người đều đã ăn “thịt bò khô”, Bạch Ấu Vi cuối cùng cũng yên tâm, tuyên bố: “Được rồi, đi thôi!”

Cả nhóm lần lượt bước vào hình vuông phát ra ánh sáng trắng.

Rời khỏi căn phòng đá tối tăm, họ bước vào một khoảng không trắng xoá—

“Chúc mừng người chơi đã vượt qua mê cung số 5.”

Bạch Ấu Vi nghe thấy âm thanh quen thuộc của hệ thống, những người đồng hành bên cạnh cũng như thường lệ, lần lượt biến mất.

“Người chơi nhận được mảnh ghép búp bê: 2 mảnh.
Bắt đầu tiến hành nâng cấp dữ liệu cho người chơi...
Ting, nâng cấp hoàn tất.”

Cô cúi xuống nhìn đôi chân mình, hai vết thương trên đó biến mất ngay lập tức, cơ thể cũng dường như trở nên nhẹ nhàng, linh hoạt hơn.

“Phần thưởng đã được tính xong, mời người chơi tiếp tục trò chơi, cố gắng vượt ải—”

Âm thanh hệ thống biến mất, sắc trắng trước mắt cũng nhạt dần. Cô chớp mắt, rồi phát hiện mình đã trở về phòng nghỉ.

Những người đồng đội khác cũng lần lượt xuất hiện bên cạnh: Leonid, Trần Huệ, Đỗ Lai...

"Ra nhanh đấy nhỉ, tôi cứ tưởng ít nhất các người phải mất ba đến năm ngày cơ."

Một giọng nữ vang lên, có phần kiêu ngạo. Bạch Ấu Vi quay đầu nhìn theo tiếng nói, thấy Phó Diệu Tuyết khoác váy đen mỏng manh từ tốn đi tới.

Thì ra cô ta vẫn luôn chờ trong phòng nghỉ.

Phó Diệu Tuyết bước tới trước mặt Đỗ Lai, hỏi: "Sao rồi? Mê cung lần này có khó không?"

Đỗ Lai không biết phải trả lời thế nào. Nói khó thì cũng không hẳn, dùng ma kiếm chém chết quái đầu bò rồi thu thập đủ chìa khóa là xong. Nhưng nếu nói dễ, thì suýt nữa họ đã sụp đổ trong mê cung...

"Về rồi... anh kể cho nghe sau." Đỗ Lai lo lắng hỏi ngược lại, "Hai ngày qua ở căn cứ em ổn chứ?"

Phó Diệu Tuyết hừ một tiếng đầy bất mãn: "Anh không có ở đây, em chẳng tìm được ai để nói chuyện, sắp chán chết rồi!"

Đỗ Lai cười bất lực: "Anh về rồi đây còn gì..."

Phó Diệu Tuyết lườm anh: "Đáng ra anh phải về sớm hơn rồi!"

Hai người lại bắt đầu dính lấy nhau.

Bạch Ấu Vi quay sang tìm Thẩm Mặc. Cô cũng muốn dính lấy anh một chút. Nhưng vừa thấy bóng dáng Thẩm Mặc, chẳng hiểu sao đầu gối cô bỗng mềm nhũn, cả người ngã xuống!

Thẩm Mặc hoảng hốt, vội bước nhanh tới đỡ lấy cô!

Bạch Ấu Vi không bị thương, nhưng bị dọa một phen hú vía.

"Sao thế?!" Thẩm Mặc sửng sốt hỏi, "Sau khi nâng cấp thể trạng, vết thương ở chân vẫn chưa khỏi à?"

Cô cúi đầu, chống tay lên chân, phát hiện từ đầu gối trở xuống không còn cảm giác gì nữa.

Bạch Ấu Vi bối rối, lẩm bẩm: "Rõ ràng là khỏi rồi mà... Sao lại thế này… sao lại…"

Tại sao… cô lại không thể đi được nữa?

Những người khác cũng lập tức chạy lại xem.

Từ trước đến nay, mê cung luôn có tác dụng tăng cường thể chất, không lý nào lại gây tổn thương!

Sự náo động nhỏ này đã thu hút sự chú ý của giám sát viên.

Quý ông đầu thỏ bước tới, nhìn Bạch Ấu Vi một chút, rồi bình thản nói:
"Chân của cô không sao cả. Nhưng… trái tim cô, có vấn đề."


  • Share:

You Might Also Like

0 comments