Chương 853: Tuyết rơi
Như để hợp với không khí lễ hội, tuyết bắt đầu rơi khi Tết sắp đến.
Tuyết rơi rất dày.
Những đứa trẻ ít ỏi trong căn cứ đều phấn khích tột độ, tụ tập thành nhóm lớn chạy nhảy ngoài quảng trường, đắp người tuyết, ném tuyết chơi đùa. Những người lớn thường ngày nghiêm khắc cũng trở nên dịu dàng hiếm thấy, để mặc lũ trẻ vui chơi.
Không khí sống động khiến người ta có cảm giác như thời gian đã quay lại quá khứ.
Sở Hoài Cẩm luôn nỗ lực khiến cuộc sống của mọi người trở lại như trước kia. Anh ấy không chỉ tổ chức tiệc đón năm mới, mà còn cho sửa sang lại nhà hát, sắp xếp các tiết mục biểu diễn.
Tiếng ca múa rộn ràng.
Cười một chút, vui vẻ một chút, dường như cuộc sống cũng trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.
Buổi sáng, Bạch Ấu Vi mở mắt ra, lờ mờ thấy ngoài cửa sổ ánh sáng trắng lóa. Cô thò nửa người ra khỏi chăn, làn da trắng ngần còn in hằn vài dấu hồng hồng…
Một cánh tay rắn chắc vươn đến, kéo cô lại ôm chặt vào lòng.
Tiếng cười trong trẻo của Bạch Ấu Vi vang lên trong chăn, kèm theo tiếng mắng yêu và làm nũng, hai người đùa nghịch một lúc rồi mới chậm rãi dậy.
Cô mặc quần áo xong, mở cửa sổ, những bông tuyết trắng tinh liền bay vào phòng, lất phất nhẹ rơi.
“Tuyết lớn quá...” Cô đưa tay hứng những bông tuyết, đầu ngón tay khẽ chạm vào, chưa kịp nhìn rõ hình dạng lục giác của bông tuyết, chúng đã tan ra thành từng giọt nước nhỏ.
“Mọi thứ đều đã chuyển sang màu trắng.” Cô nhìn xa xăm, cảm thán.
Thẩm Mặc vòng tay ôm cô từ phía sau, cằm khẽ chạm vào mái tóc cô, “Em thích tuyết à?”
Bạch Ấu Vi tựa vào lòng anh, khẽ nói: “… Năm nào cũng có tuyết, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẫn luôn cảm thấy mới mẻ.”
Khóe môi Thẩm Mặc cong lên, dịu dàng:
“Những thứ đẹp đẽ thì nhìn bao nhiêu lần cũng không thấy chán.”
“Sao có thể có thứ gì mãi không chán được…” Cô cười nhẹ, “Em nghĩ là vì con người hay quên thôi.”
Thẩm Mặc cúi đầu, nửa đùa nửa thật hỏi: “Sao anh lại nghe ra có chút oán giận vậy? Em lo anh chán em à?”
“Không đâu…” Cô xoay người lại, hai tay vòng qua cổ anh, nhón chân hôn nhẹ lên khóe môi anh, “Nếu có ai chán ai thì cũng phải là em chán anh mới đúng. Em là quốc vương, anh không có quyền chán em.”
Thẩm Mặc bế cô lên, giọng nói đầy cưng chiều: “Quốc vương có muốn mặc thêm áo không? Hôm nay ra ngoài rồi, nên mặc dày một chút.”
“Em muốn mặc đồ đỏ!” Bạch Ấu Vi nhanh chóng trèo xuống khỏi người anh, hứng khởi mở cửa phòng búp bê, “Để em chọn cho anh một bộ mới luôn, xem có thể phối thành đồ đôi không~”
Thời tiết trong phòng búp bê vẫn ấm áp dễ chịu như mọi khi.
Bạch Ấu Vi bước vào gọi lớn: “Thầy Thừa, hôm nay không cần nấu cơm đâu ạ. Hôm nay chúng ta đến nhà Thẩm Mặc ăn cơm, thầy với Tiểu Tân kiếm đồ dày dày mặc vào nhé, ngoài trời tuyết rơi lớn lắm rồi!”
“Có tuyết rơi à?” Thầy Thừa từ tầng trên bước xuống, liên tục nói:
“Tốt, tốt quá, tuyết đầu năm báo hiệu mùa màng bội thu mà… Tiểu Tân, Tiểu Tân! Ngoài trời có tuyết kìa!”
Tiểu Tân thò đầu ra từ gác mái, ngơ ngác: “Không có tuyết mà.”
“Không phải phòng búp bê, là bên ngoài thật đó.” Bạch Ấu Vi vừa nói xong lại chợt nhớ ra gì đó, bèn reo lên, quay sang nói với Thầy Thừa:
“À thầy Thừa, vẫn phải nấu đấy ạ! Không thể đến tay không được, mình làm một con gà nướng mang theo nhé!”
Tiểu Tân thèm rỏ dãi: “Chị Vi Vi, em muốn uống canh gà!”
“Vậy thì một con nấu canh, một con nướng ăn.” Bạch Ấu Vi tiện tay cầm cái muỗng kim loại, gõ lóc cóc lên đĩa trên bàn, “Đàm Tiếu! Mau dậy đi bắt gà!”
“Em phải đi bắt à?” Giọng Đàm Tiếu vọng xuống từ trên lầu, rõ ràng chẳng tình nguyện chút nào:
“Gà của Thầy Thừa nuôi hung dữ lắm đó! Bảo cái tay kia đi bắt đi!”
“Nó mới làm móng xong, dơ là uổng công hết.” Bạch Ấu Vi thúc giục, “Mau lên, không đi bắt là không có gì ăn đâu!”
Đàm Tiếu đành phải chịu khó dậy mặc đồ.
Mọi thứ sắp xếp xong xuôi, Bạch Ấu Vi ôm đống quần áo đã chọn bước ra, hỏi Thẩm Mặc:
“Hay mình làm thêm vài con nữa, mang cho Tô Mạn với Chu Thư, còn cả Trần Huệ nữa, mọi người lâu rồi chưa được ăn thịt tươi.”
Thẩm Mặc hơi ngẩn người:
“… Trần Huệ không có ở đây, cô ấy vào mê cung rồi, đi cùng Phó Diệu Tuyết.”
0 comments