Thu Bong Chuong 854

By Quyt Nho - tháng 6 07, 2025
Views

Chương 854: Làm khách

Nghe vậy, Bạch Ấu Vi cũng hơi ngẩn ra, thắc mắc: “Bọn họ vẫn chưa về sao?”

Tính ra thì cũng đã ba, bốn ngày rồi?

Ở trong mê cung lâu như vậy không phải là tin tốt gì.

“Có nên đi hỏi thử không?” Thẩm Mặc nói 

“Leonid không đi cùng họ, ông ta bị thương trong mê cung số 4, hiện đang nằm trong khu y tế, tụi mình có thể tìm ông ta hỏi tình hình.”

Bạch Ấu Vi chau mày suy nghĩ một lát, rồi nói: 

“Thôi bỏ đi… có hỏi rõ rồi cũng chẳng giúp được gì. Người ta đang ở trong mê cung, người bên ngoài đâu có can thiệp được. Chỉ mong họ may mắn thôi.”

“Có thể sắp ra rồi cũng nên.” Thẩm Mặc an ủi, “Phó Diệu Tuyết có mang theo đạo cụ giữ mạng, chắc không sao đâu.”

Bạch Ấu Vi nhẹ gật đầu, không nghĩ nhiều nữa, chuẩn bị thu dọn để đến nhà họ Thẩm.

...

Thầy Thừa đã ướp gà xong, một con bỏ vào lò nướng, con còn lại cho vào nồi đất nấu canh. Sau đó ông thay sang đồ mùa đông, cùng Đàm Tiếu và Tiểu Tân ra ngoài, theo Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi đến nhà họ Thẩm làm khách.

Ông quấn kín từ đầu đến chân, cổ cũng quàng khăn len dày cộp, không lộ chút nào vảy cá trên người.

Đàm Tiếu thì sau một thời gian dài ủ rũ, nay vừa ra khỏi nhà đã thấy ngoài đường trang hoàng lộng lẫy, cũng dần lấy lại tinh thần.

Lúc còn trong phòng không thấy gì, ra ngoài mới phát hiện bên ngoài thật sự rất náo nhiệt.

Nhân viên trong tòa nhà trụ sở bận rộn khuân vác đồ trang trí, cả sảnh tầng một được bày biện rực rỡ, đỏ rực cả mắt. Giữa sảnh còn có một cây thông Noel rất lớn, không biết lôi từ kho hàng nào của trung tâm thương mại về, trên cây treo đầy những hộp quà rực rỡ sắc màu.

Thực ra lễ Giáng sinh đã qua rồi, hiện tại mới bước vào năm mới dương lịch, còn Tết Nguyên đán thì vẫn chưa tới. Cách trang trí trong sảnh mang đậm phong cách kết hợp Đông – Tây, không rõ là đang đón lễ gì, chỉ biết là rất vui và rộn ràng.

Bạch Ấu Vi thầm đoán, chắc là do Sở Hoài Cẩm sắp xếp, có lẽ là vì muốn chuẩn bị trước cho trận chiến tiếp theo.

— Nếu đã có người phải ra đi mãi mãi, thì ít ra trước khi đi họ đã kịp đoàn tụ với người thân, bạn bè.

Tuyết vẫn đang rơi, những bông tuyết nhẹ nhàng bay xuống từng đợt, phủ đầy mặt đường.

Họ lái xe chạy trên con đường trắng xóa, dọc đường đi thấy nhiều nơi đã treo lồng đèn, dán chữ "Phúc". Tuy không thể so với thành phố nhộn nhịp trước đây, nhưng cũng đủ khiến lòng người cảm thấy an yên, may mắn.

Đàm Tiếu áp mặt vào cửa kính ngắm một hồi, không nhịn được cảm thán:
“Trông như sắp Tết thật ấy.”

Cậu quay sang hỏi Thầy Thừa: “Thầy Thừa, bao giờ mới tới Tết vậy?”

“Nếu tính theo lịch âm… thì khoảng 25 tháng này mới là Tết Nguyên đán.” Thầy Thừa đáp.

“Cũng đúng ngay trước trận chiến tiếp theo.” Tiểu Tân quay sang ghế phụ hỏi Bạch Ấu Vi, “Chị Vi Vi nếu tham gia chiến đấu thì có khi phải ăn Tết trong trò chơi rồi.”

Bạch Ấu Vi quay đầu cười với bọn họ: “Vậy thì hôm nay coi như mình ăn Tết sớm luôn.”

Thầy Thừa xúc động đọc một câu: 

“Đêm nay nơi quê nhà chắc nhớ người ngàn dặm, mai đầu bạc lại thêm một tuổi rồi…”

Cả nhóm trò chuyện rôm rả trên xe, chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Thẩm Mặc dừng xe bên vệ đường, cổng lớn nhà họ Thẩm đang mở, so với các nhà khác treo đèn kết hoa thì nơi này yên tĩnh hơn hẳn. Tuyết trong sân được quét sạch gọn gàng về hai bên, góc sân có một khóm trúc nhỏ, xung quanh yên ắng như thể chủ nhà đang vắng mặt.

Mọi người lần lượt xuống xe.

Từ trong nhà, Thẩm Phi nghe thấy tiếng động bèn ra đón, mặt mày rạng rỡ:
“Không ngờ mọi người tới sớm vậy, mau vào đi, chú ba và bố em đều đang ở trong đó. Một lát nữa mấy bác cũng sẽ tới…”

Mọi người bước vào trong nhà, vừa vào tới phòng khách đã thấy bác cả của Thẩm Mặc đang ngồi bên bàn luyện viết câu đối, ông ấy có vẻ định tự tay viết một cặp câu đối Tết, cả người chăm chú tập trung, hơi thở nhẹ hẳn đi.

Dưới bàn có khá nhiều tờ giấy đỏ viết hỏng bị vo tròn vứt đầy.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments