Thu Bong Chuong 846

By Quyt Nho - tháng 6 03, 2025
Views

Chương 846: Nút thắt trong lòng

Chu Thư vừa nói vừa bật cười: “Thẩm Mặc đối với cô đúng là rất chu đáo.”

Một câu nói đơn giản nhưng khiến người ta cảm thấy ngọt ngào. Bạch Ấu Vi cúi đầu nhìn bát chè đậu đỏ trong tay, bỗng thấy hình như vị ngọt cũng tăng lên vài phần.

Nhưng vừa nghĩ tới chuyện Thẩm Mặc suýt chút nữa không thể rời khỏi mê cung, nụ cười trên môi cô lại nhạt đi.

Cô không muốn nhắc đến những chuyện trong mê cung nữa, bèn chuyển đề tài:
“Dạo này anh Nghiêm thế nào? Có định vào mê cung không?”

Chu Thư nhẹ nhàng đáp: 

“Trước đây Phó Diệu Tuyết và Đỗ Lai có tìm đến bọn tôi, nhưng anh Nghiêm không muốn bọn tôi mạo hiểm nên từ chối rồi. Mấy hôm nay Chu Hoài Cẩm cũng thường đến gặp anh ấy, chắc là muốn thuyết phục thêm, không muốn anh ấy cứ vậy mà từ bỏ.”

Bạch Ấu Vi tò mò hỏi: “Thế anh ấy có thay đổi ý định không?”

Chu Thư lắc đầu: 

“Chắc là không… Anh ấy đã giáng cấp tất cả bọn tôi xuống làm dân thường rồi, bây giờ không còn một thần dân nào, chắc chắn là không thể tham gia chiến dịch nữa.”

Nói xong, Chu Thư khẽ cười, nụ cười có chút chua xót:
“Nhưng mỗi ngày cứ sống như vậy, thật sự rất mơ hồ… giống như đã biết trước thời điểm tử vong do thần chết thông báo, nhưng lại chẳng thể làm gì được, chỉ có thể bị động chờ bi kịch xảy đến.”

Bạch Ấu Vi đùa: “Cô nói cứ như tận thế đến nơi rồi ấy.”

“Thật ra thì cũng hơi giống… Dù anh Nghiêm không nói gì, nhưng tôi nhìn ra được, anh ấy cũng đang rất mâu thuẫn.” 

Chu Thư khẽ thở dài: “Chắc chắn anh ấy cũng muốn biết, nếu tất cả các trò chơi kết thúc, thì rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì. Bây giờ bên ngoài lời đồn ngày càng kỳ quái, nào là trở thành đấng cứu thế, nào là bị người ngoài hành tinh cải tạo, tôi chẳng tin cái nào. Nhiều khi ban đêm mất ngủ, tôi lại nghĩ, liệu tất cả những chuyện này có phải chỉ là một giấc mơ không?”

Cô quay sang nhìn Bạch Ấu Vi, hỏi: “Nếu cuối cùng cô thắng, có được quyền thay đổi thế giới, cô sẽ làm gì?”

Bạch Ấu Vi trầm mặc một lúc, rồi khẽ lắc đầu: “Tôi chưa từng nghĩ tới… Nghe mấy lời kiểu đó, tôi cũng chỉ nghĩ, đến lúc đó rồi hãy tính. Mà thật ra, trận tiếp theo có thắng nổi hay không còn chưa biết nữa.”

“Cô chắc chắn sẽ thắng mà.” Chu Thư cười, “Anh Nghiêm từng nói, trong số những vị vua đang tham gia chiến dịch, chẳng mấy ai là đối thủ của cô đâu!”

Bạch Ấu Vi nghe vậy liếc mắt nhìn cô, trêu: “Này này, rốt cuộc là cô thực sự nghĩ tôi sẽ thắng, hay vì anh Nghiêm nói vậy nên cô mới tin?”

“Cả hai, cả hai~” Chu Thư bật cười, đưa tay che miệng, “Bọn tôi đều nghĩ cô sẽ thắng. Hơn nữa, cô còn có Thẩm Mặc mà. Có anh ấy ở bên, muốn thua cũng khó đấy.”

Câu đó đúng thật.

Bạch Ấu Vi thầm nghĩ: Có anh ở bên, đúng là khiến người ta cảm thấy rất an tâm.

Cô nhẹ nhàng khuấy bát chè trong tay, từ tốn nói với Chu Thư:
“Thật ra mấy năm qua là khoảng thời gian tôi thấy yên ổn và hạnh phúc nhất… chính là bây giờ.

Cô vừa hỏi liệu tất cả những chuyện này có phải chỉ là một giấc mơ không, với tôi, tôi mong đây là giấc mơ mà mình sẽ không bao giờ tỉnh dậy…

Nếu không có mê cung, không có trò chơi này, tôi và Thẩm Mặc sẽ chẳng thể đến với nhau. Tôi cũng sẽ không gặp được Thầy Thừa, Đàm Tiếu, Tiểu Tân… cũng chẳng gặp được mọi người. Có lẽ tôi vẫn sẽ co ro trong căn phòng của mình, ngày ngày uống thuốc mà sống qua ngày… Chỉ cần nghĩ đến những điều đó thôi, tôi đã không hề mong trò chơi kết thúc.”

Chu Thư nghe xong, trong lòng khẽ rung động, nhìn vào mắt Bạch Ấu Vi: “Còn bây giờ thì sao? Cậu nghĩ sao?”

Bạch Ấu Vi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi mỉm cười dịu dàng: “Bây giờ à… Bây giờ tôi thấy, dù thế giới có biến đổi thế nào, chỉ cần những người quan trọng vẫn còn ở bên cạnh, vậy là đủ rồi.”

Chu Thư nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Cô hé môi định nói điều gì đó, nhưng lại không biết nên nói từ đâu.

Ai cũng căm ghét trò chơi búp bê. Chính trò chơi đó đã khiến họ mất đi người thân, người yêu, bạn bè. Nhưng lời của Bạch Ấu Vi lại khiến Chu Thư đồng cảm sâu sắc.

Bởi vì chính những trận đấu đó, những lần vào sinh ra tử, mới tạo nên những mối ràng buộc vô cùng quý giá. Nếu phải xóa bỏ tất cả… ai có thể cam lòng?

Trong đó không chỉ có tình yêu nam nữ, mà còn có rất nhiều… rất nhiều thứ tình cảm có thể gửi gắm cả tính mạng. Những tình cảm ấy vừa mãnh liệt vừa sâu sắc, được khắc vào da thịt qua từng lần sống chết, trở thành một phần trong con người họ.

Chu Thư nhẹ nhàng hít sâu một hơi, nắm lấy tay Bạch Ấu Vi, nói: “Cho dù trò chơi có biến mất, bọn mình… cũng nhất định vẫn sẽ còn ở đây.”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments