Vo Tinh Dao Chuong 299

By Quyt Nho - tháng 6 07, 2025
Views

CHƯƠNG 299: Bọn họ đều chơi lớn như vậy sao?

Người dịch: Danh Vu

“Đây là cơ hội ngàn năm có một, tiểu hữu vẫn còn do dự điều gì?”

Giọng nói mơ hồ, huyền diệu vang vọng vào tai Ninh sư muội, đôi mắt nàng trống rỗng, thần sắc mơ hồ.

Đúng vậy, nàng đang do dự điều gì?

Thiên đạo là chúa tể của Tu Chân giới. 

Hiến tế cho Thiên đạo, cầu xin sự thương xót, cũng không có gì đáng trách.

Ninh sư muội cúi đầu nhìn xuống nam đồng khóc lóc không ngừng, những cảm xúc dâng trào trong đôi mắt nàng trở nên bình tĩnh, cánh tay cầm dao từ từ giơ lên.

Nam đồng nhìn thấy lưỡi dao lóe ánh sáng sắc lạnh, tiếng khóc càng thêm thảm thiết.

Ninh sư muội không hề nao núng, từng bước một tiến lại gần nó.

Phốc!

Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.

Trên không trung xẹt qua một đường vòng cung đỏ chói.  

Tiếng khóc ngưng hẳn.

Ninh sư muội mặt không biểu cảm lau đi giọt máu bắn khóe mắt, quay người nhìn về phía Thiên Phác Tử.

Thiên Phác Tử vỗ tay cười lớn, liên tục khen ngợi.

Những người dưới đài như Vệ Anh đều có vẻ mặt ngây ngẩn.

Dường như không thể tin Ninh sư muội thực sự sẽ xuống tay với trẻ con.

Hoặc như đang lo lắng cho những chuyện sắp xảy ra với họ.

Thật vậy, sau khi Thiên Phác Tử nhận lại con dao từ tay Ninh sư muội, hắn vẫn chưa dừng lại. Hắn lại chỉ định Sa sư đệ từ trong số những người còn lại của Thái Bạch Thư Viện, yêu cầu hắn ta cũng học theo hành động của Ninh sư muội để hoàn thành nghi thức hiến .

Rồi đến Vệ Anh, Trần sư muội…

Mỗi người trong Thái Bạch Thư Viện đều bị ép buộc phải dính máu một mạng người.

Thiên Phác Tử cuối cùng cũng hài lòng, tự cho rằng bản thân đã nắm được điểm yếu của họ, lại phát triển thêm sáu tín đồ trung thành. Sau đó hắn không cho họ tham gia nữa, mà giao cơ hội cho những tín đồ của Thiên Khiển, để họ lần lượt lên đài, giết từng hài tử còn lại.

Máu tươi sền sệt chảy uốn lượn theo đường vân tạo hình thù bí ẩn dần hiện trên tế đàn.  

Thiên Phác Tử vô cùng phấn khích.

Bây giờ chỉ còn thiếu một bước cuối cùng!

Hắn bước về phía trước, đến trước mặt Hàn Tâm Lan, cười tươi như ánh mặt trời, “Được chết dưới tay ta, ngươi cũng có thể an lòng xuống âm phủ.”

Khi Thiên Phác Tử nói câu này, khóe miệng hắn hướng lên, ánh mắt đầy vẻ kiêu ngạo, phảng phất như mọi sự trên đời lại nằm sẵn trong tay hắn. 

“Câu nói này nên là ta nói với ngươi mới phải.”

Thiên Phác Tử trong lòng khẽ chấn động, cảm giác nguy hiểm bao trùm làm hắn giật mình. 

Hắn liền không chút nghĩ ngợi thuấn di tại chỗ đang đứng rồi lại từ nơi xa xuất hiện trở lại.

Hắn nghi ngờ thăm dò Hàn Tâm Lan đang bị trói không thể động đậy ở trụ ngọc không hiểu ra sao.

Cho nên lời vừa mới nói không phải là nàng ta phát ra?

Vậy hắn từ đâu nghe được âm thanh đó?

“Sứ giả đại nhân?”

Lão tổ Đồ gia cùng một vị Nguyên Anh lão quái khác ném ra ánh mắt kinh ngạc nhìn Thiên Phác Tử.

Thiên Phác Tử vô thức muốn hỏi bọn họ có phát hiện ra dị thường nào không, nhưng nghĩ đến thân phận đặc thù của mình, lời nói đến miệng đảo một vòng lại nuốt vào bụng.

Hắn lại khoác vẻ mười phần thân thiện, một lần nữa vọt đến trước mặt Hàn Tâm Lan.

Vừa có đoạn nhạc đệm nên hắn mất hứng thú tra tấn Hàn Tâm Lan, dứt khoát một đâm hướng bụng của Hàn Tâm Lan mà đến.

Đúng lúc này, biến cố phát sinh. 

Phía trên Hàn Tâm Lan ở trụ ngọc biến ảo ra bộ dáng Thiên Phác Tử.

Thiên Phác Tử vung một đao, trực tiếp hướng đan điền đối phương mà đâm một nhát xuyên thấu.

“Phốc!”

Thiên Phác Tử không thể tin nổi phun ra một ngụm máu, hắn cúi đầu nhìn xem vùng bụng xuất hiện vết thương, tinh thần đều chấn động.

Néu đến lúc này mà hắn còn không rõ thì nhiều năm qua hắn đã sống vô ích rồi. 

Ánh mắt hắn quét qua một lượt.

Đám đồng nam đồng nữ còn sống rất tốt, lúc này đứa nào cũng mười phần khí lực gào khóc, khóc đến tê tâm liệt phế.

Đám người Vệ Anh trừng lớn hai con mắt, thần sắc thanh tỉnh lại ngơ ngác.

Cho nên những chuyện vừa mới phát sinh lại chỉ là ảo giác?

Người kia như thế nào có thể vô thanh vô tức ở trước mặt hắn triển khai Huyễn thuật?

Thiên Phác Tử tự xưng thần hồn hắn đối với bên trên luôn luồn cúi nhiều năm, tu sĩ đồng cấp khó có thể đối kháng với thao túng chi thuật của hắn.

Nhưng hắn không ngờ hôm nay lại bị lật thuyền trong mương.

Thật là nhục nhã!

Mà trong mắt bọn người lão tổ Đồ gia lúc này lại là một tình huống khác.

Bọn họ chỉ thấy Thiên Phác Tử trên tế đàn lẩm bẩm một mình, nói chuyện với hắn cũng hoàn toàn không để ý đến, giống như đang chìm đắm vào thế giới khác.

Bọn họ tưởng rằng Thiên Phác Tử lải nhải là đang tương tác với Thiên đạo, trong lòng càng kính sợ.

Ai ngờ không lâu sau, Thiên Phác Tử đột nhiên lại đâm chính mình một đạo nữa.

Một đao của hắn rõ ràng là dùng hết sức lực, chuôi đao đều đã chui vào thể nội.

Đan điền chỉ sợ thụ thương không nhẹ, Nguyên Anh nhất định sẽ bị ảnh hưởng.

Thật sự hạ thủ được!

Vẻ mặt lão tổ Đồ gia có chút buồn bã.

Chưa từng nói qua muốn vào tổ chức Thiên Khiển còn phải tự mình hại mình.

Không biết hiện tại rời khỏi còn kịp không?

Ở dưới đài, đám người Vệ Anh đứng ngồi không yên ngây cả người ra.

Đây là tình huống như thế nào?

Thiên Phác Tử làm sao lại tự đâm chính mình?

Đây cũng là một khâu hiến tế sao?

“Là ngươi làm?”

Hoa Đồ có lẽ là người duy nhật trong toàn bộ người ở đây biết rõ chân tướng hỏi.

Lời của hắn nhìn như hỏi thăm, nhưng ngữ khí là mười phần chắc chắn.

Ngu Chiêu khẽ cười một tiếng, xem như ngầm chấp nhận.

Hai mắt của Hoa Đồ nhắm lại, như có điều suy nghĩ. 

Nếu hắn gặp tình huống như hôm nay, chắc chắn sẽ lao tới không chút do dự, chiến đấu đến cùng với Thiên Phác Tử.

Cách xử lý của Ngu Chiêu rõ ràng ôn hòa hơn và hiệu quả hơn, thậm chí không cần lộ diện cũng đã trọng thương Thiên Phác Tử.

Hắn suy nghĩ xem liệu bản thân có nên học hỏi sở trưởng này của Ngu Chiêu để thay đổi cách tấn công hay không.

"Khách nhân từ phương xa, đã xuất chiêu, sao không xuất hiện để gặp mặt."

Thiên Phác Tử dùng linh lực giữ vết thương, hô lớn.

Từ vết thương của hắn, có thể thấy đối phương có tu vi thần hồn vượt trội hơn hắn, nếu đối phương không chủ động lộ tung tích, hắn khó có thể tìm ra tung tích của đối phương.

Vì vậy, hắn chỉ có thể dùng lời lẽ để ép đối phương xuất hiện.

Nhưng Ngu Chiêu không có ý định đáp ứng hắn.

Nàng lấy ra Phù Sinh Kính, hướng mặt kính đen vào lão tổ Đồ gia và một vị lão quái Nguyên Anh khác, hai luồng ánh sáng mờ nhạt xâm nhập vào cơ thể của hai người.

Không bao lâu, vẻ mặt của hai người thay đổi.

Cũng lúc đó, núi Trích Tinh cũng hỗn loạn.

Hai lão quái Nguyên Anh không màng hình tượng, đánh nhau kịch liệt, mỗi đòn xuất ra đều là sát chiêu. 

Thiên Phác Tử muốn ngăn cản, nhưng lại lo lắng cho Ngu Chiêu ẩn nấp trong bóng tối, trong lúc nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Còn những vị Kim Đan kỳ và Trúc Cơ Kỳ thì càng nhanh chóng tránh xa trước khi hai người đánh nhau, sợ bị ảnh hưởng bởi dư chấn của trận chiến.

Lúc này Ngu Chiêu đứng ra hoạt động gân cốt.

Đã đến lúc nàng ra tay.

"Vệ Anh, ta là Ngu Chiêu, ta đến ngăn cản Thiên Phác Tử, ngươi cùng các sư đệ, sư muội mau chóng cứu người."

Ngu Chiêu sợ Vệ Anh không nghe ra giọng của nàng, không phối hợp hành động của nàng, vì vậy ngay từ đầu đã tự giới thiệu mình.

Vệ Anh ngẩn người một lúc, mới hiểu Ngu Chiêu vừa nói gì.

Ngu Chiêu?

Là Ngu Chiêu của Ngũ Hành Đạo Tông sao?

Nàng ấy vậy mà lại ở núi Trích Tinh!

Nàng ấy nói sẽ ngăn cản Thiên Phác Tử?

Không được, điều này quá nguy hiểm

Ký ức của Vệ Anh về Ngu Chiêu vẫn dừng lại ở thời kỳ thi đấu tại Tu Chân Giới nên không biết nàng đã đột phá Nguyên Anh, cho nên không dám để nàng một mình đối mắt với hắn. 

“Ngu Chiêu, ta vẫn là nên ở cùng với ngươi đi.”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments