Chương 848: Lại ít đi một người
Thẩm Mặc hỏi Dư Triều Huy: “Dạo này cậu thế nào rồi? Sức khỏe khá hơn chưa?”
“Đỡ hơn rồi.” Dư Triều Huy giơ một tay lên nắm lại thành quyền, “Lúc mới ra viện thì toàn thân chẳng có sức, bây giờ cũng hồi phục được chút ít.”
Anh ta bị thương trong “Vườn thú hoang dã”, sau đó lại bị loài hoa kia hút đi sinh lực nên suy kiệt trong một thời gian dài. Bác sĩ kiểm tra mãi vẫn không tìm ra nguyên nhân rõ ràng, chỉ có thể bảo anh nghỉ ngơi rồi từ từ hồi phục.
Thật ra Bạch Ấu Vi cũng từng ở trong bụi hoa rất lâu, nhưng lúc đó cô không bị thương, hơn nữa cô vốn không phải kiểu người chơi thiên về thể lực, nên ảnh hưởng không lớn.
Dư Triều Huy hỏi Thẩm Mặc: “Trận chiến tiếp theo anh chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Trận kế tiếp là chiến dịch 1, yêu cầu tối thiểu chỉ cần một người, tôi sẽ đi cùng cô ấy. Các cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi.” Thẩm Mặc đáp.
Dư Triều Huy cúi đầu, nhẹ gật gù: “Vậy cũng tốt…”
Ngừng một chút, anh nói tiếp với Thẩm Mặc: “Vài hôm nữa tôi định về quê một chuyến.”
Thẩm Mặc hơi ngạc nhiên: “Cậu đi một mình à?”
“Ừ.” Dư Triều Huy gật đầu, “Lãnh thổ quốc vương đã mở rộng khá nhiều, cả quãng đường đều nằm trong phạm vi an toàn, nên không lo gặp nguy hiểm. Trên đường cũng sẽ đi ngang qua quê của Phương Vũ, tôi muốn tiện thể ghé thăm gia đình cậu ấy.”
Nghe đến đây, Thẩm Mặc trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Cậu có quay lại không?”
Dư Triều Huy không trả lời.
Có lẽ đến chính anh ta cũng chưa nghĩ xong câu trả lời cho câu hỏi này.
Không khí rơi vào một khoảng lặng kéo dài.
Cuối cùng, Thẩm Mặc nói: “Đi đi. Nhớ tìm một chiếc xe tốt, mang theo đủ xăng, đồ ăn, nước uống.”
Dư Triều Huy gật đầu, rồi nhìn sang Bạch Ấu Vi.
Bạch Ấu Vi cũng nhìn anh ta, ánh mắt thẳng thắn và bình tĩnh, không tránh né.
Giữa hai người họ, thật sự chẳng còn gì để nói. Nếu có thì cũng chỉ là những chuyện cũ rích chẳng ai muốn khơi lại. Họ là hai người có quan điểm hoàn toàn khác biệt, không ai thuyết phục được ai.
Dư Triều Huy cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Tôi đi đây. Chúc hai người may mắn trong trận chiến sắp tới.”
Nói xong, anh quay người rời đi.
“Lại ít đi một thần dân.” Thẩm Mặc nhìn bóng lưng Dư Triều Huy khuất dần, khẽ thốt lên.
“Không sao cả. Dù sao trận chiến tiếp theo cũng chỉ cần một người là đủ.” Bạch Ấu Vi tỏ vẻ không để tâm.
Thẩm Mặc nhìn cô: “Trận tới thì đủ. Nhưng trận sau nữa – chiến dịch 5 – lại cần năm người. Em, anh, cộng thêm Đàm Tiếu với Asalina, vẫn thiếu một.”
Asalina không muốn nhìn thấy A Long mạo hiểm nữa, nên Bạch Ấu Vi đã đồng ý sẽ không để A Long tham gia. Giờ Dư Triều Huy cũng rời đi, tức là mất liền hai người.
Thẩm Mặc nói: “Lúc đó xem bên Chu Hoài Cẩm có ai phù hợp không.”
Bạch Ấu Vi khẽ “ừ” một tiếng, tạm thời cũng chưa nghĩ ra cách nào hay hơn.
Đúng lúc này, một bác sĩ từ phòng bên cạnh bước ra, trên tay cầm theo tờ kết quả, mỉm cười nói: “Kết quả có rồi, cơ thể cô Bạch hoàn toàn bình thường.”
Thẩm Mặc nhận lấy tờ giấy, cảm ơn bác sĩ.
Bác sĩ nói thêm: “Có thể là do áp lực tâm lý. Cần tôi sắp xếp một bác sĩ tâm lý đến trò chuyện cùng cô Bạch không? Biết đâu nói chuyện rồi sẽ tìm ra nguyên nhân.”
Bạch Ấu Vi nhíu mày, lập tức từ chối: “Không cần đâu.”
Cô kéo tay áo Thẩm Mặc, nói nhỏ: “Mình về đi. Có lẽ là do mê cung lần này quá mệt mỏi, em nghỉ vài hôm chắc là ổn.”
Cô không muốn gặp bác sĩ tâm lý, để một người xa lạ mổ xẻ nội tâm mình – chuyện này quá kỳ cục. Cô vẫn chưa yếu đuối đến mức đó.
Thẩm Mặc thấy cô phản ứng mạnh như vậy cũng không ép buộc, đưa cô về nghỉ ngơi.
Vài ngày sau, anh lặng lẽ quan sát cô. Phát hiện dù cô vẫn thích ngồi xe lăn, nhưng chân cũng không còn vấn đề gì nữa, lúc này anh mới hoàn toàn yên tâm.
0 comments