Thu Bong Chuong 851

By Quyt Nho - tháng 6 06, 2025
Views

Chương 851: Làm móng 

Sau khi nói xong, Đỗ Lai vội vã rời đi.

Mặc dù anh ta không nói rõ ba người nào đã chết, nhưng chuyện này cũng chẳng phải bí mật. Đến giờ ăn tối, Bạch Ấu Vi đã nghe được tin đồn: Phó Diệu Tuyết dẫn theo Đỗ Lai, Leonid, Trần Huệ và bốn thần dân được tuyển từ đại sảnh nghỉ ngơi, cùng tiến vào mê cung.

Tám người vào, năm người ra.

Chuyện này đã lan truyền khắp tổng bộ.

Trước đây, trong vòng sơ tuyển, không ít quốc vương bị loại và biến thành thần dân. Vì không thể trực tiếp tham gia chiến dịch, họ cứ lảng vảng trong đại sảnh nghỉ, mong đợi có ai đó chiêu mộ.

Những người chơi kiểu này tuy có thực lực nhất định, nhưng không phải đồng đội quen thuộc. Khi hợp tác thì độ ăn ý gần như bằng không, mà còn luôn phải đề phòng bị phản bội.

Vì vậy, kiểu người này rất hiếm khi được mời tham gia.

Phó Diệu Tuyết chọn thần dân trong đại sảnh nghỉ, rõ ràng là cố ý tìm người thế mạng.

Cách làm việc này rất được Sở Hoài Cẩm khen ngợi, vì đủ tàn nhẫn, đủ dứt khoát, chỉ cần không phải người của mình thì khi cần hy sinh, cô ta chẳng hề chớp mắt.

Chỉ tiếc Phó Diệu Tuyết không có hứng thú tranh giành ngôi vương, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện vào mê cung.

Đối với cô ta, chuyện chiến thắng cuối cùng hay trở thành người thống trị thế giới – đều là ảo tưởng hão huyền, giống như trăng trong nước, hoa trong gương. Chỉ có vào mê cung, tiến hóa cơ thể, mới là lợi ích thực tế và rõ ràng.

Hai ngày sau, Bạch Ấu Vi lại nghe tin Phó Diệu Tuyết và Đỗ Lai tiếp tục vào mê cung.

Người trong tổng bộ đều cảm thấy khó tin, vì chỉ còn chưa đến hai tuần nữa là đến trận chiến tiếp theo. Người của Bạch Ấu Vi thì đang nghỉ ngơi lấy sức, còn Phó Diệu Tuyết lại chẳng màng nghỉ ngơi, tiếp tục liều mạng vào mê cung!

Cả tổng bộ bàn tán xôn xao.

Lúc đầu Bạch Ấu Vi cũng thấy ngạc nhiên vì họ đi quá gấp, sau nghĩ lại thì hiểu ra.

Chơi game là phải dựa vào việc hiểu rõ luật chơi, còn vào mê cung thì phụ thuộc vào kinh nghiệm và trực giác——

Giữ cho bản thân luôn trong trạng thái căng thẳng vừa phải, không để bản thân chểnh mảng quá lâu – như vậy thì tỷ lệ vượt ải sẽ cao hơn.

Chỉ là…

Phó Diệu Tuyết lần này vào mê cung, liệu là mê cung số mấy?

Bạch Ấu Vi âm thầm tính toán trong lòng. Nếu là số 2, 3, 6 hoặc 7 thì Phó Diệu Tuyết và Đỗ Lai hẳn là đã biết cách vượt qua rồi. Lần trước trong cuộc họp, mọi người đã trao đổi thông tin về các mê cung.

Chỉ riêng mê cung số 1 đến giờ vẫn hoàn toàn không có manh mối.

Không biết hệ thống thông minh đến mức nào. Nếu nó có thể đọc được tín hiệu não của người chơi, biết người đó đã nắm được cách đi của các mê cung, liệu có đưa Phó Diệu Tuyết vào mê cung số 1 – nơi không ai biết gì cả?

...Mà thôi, lo cho cô ta làm gì? Loại người vừa ích kỷ vừa kiêu ngạo như vậy, có bị kẹt trong mê cung cũng là đáng đời.

Bạch Ấu Vi không nghĩ ngợi thêm nữa, cầm lọ sơn móng tay, từ tốn sơn móng cho cánh tay đứt.

Nền đỏ thắm, sau đó vẽ thêm một bông hoa tuyết trắng nhỏ, có cảm giác như Tết đang về.

Ý tưởng thì rất hay, nhưng khi bắt tay vào vẽ, màu sơn bị lem tùm lum.

Cô nghĩ nghĩ, bèn sửa bông hoa tuyết thành chiếc bánh bao trắng.

Sau đó là há cảo, chè trôi nước, bánh tổ...

Cô nhẹ nhàng thổi lên lớp sơn móng vừa vẽ xong, ngắm nghía thành quả của mình rồi cảm thán: “Móng tay này nhìn thì đẹp đấy, nhưng hơi dài. Mày chắc là không cần tao cắt ngắn chút à?”

Bàn tay lắc lắc “đầu”, rồi lùi về sau.

Nó sợ Bạch Ấu Vi đổi ý, lại muốn cắt móng của nó, nên đành chống mấy chiếc móng tay đính pha lê mà lao nhanh đi tìm gương. Năm ngón tay đi như đi cà kheo, phát ra tiếng cộp cộp cộp liên tục.

Bạch Ấu Vi chẳng buồn để ý, để mặc nó muốn đi đâu thì đi.

Thẩm Mặc từ ngoài bước vào, nhìn thấy bàn tay cụt được chăm chút kỹ lưỡng với lớp móng sơn cầu kỳ, không nhịn được bật cười, hỏi Bạch Ấu Vi: 

“Sao không tự sơn cho mình luôn?”

Móng tay của Bạch Ấu Vi rất sạch sẽ, hồng nhạt tự nhiên.

Cô nói: “Em không sơn tay, nhưng có sơn chân.”

Nói rồi, cô nhấc đôi chân trắng muốt lên khoe~


  • Share:

You Might Also Like

0 comments