Thu Bong Chuong 852

By Quyt Nho - tháng 6 06, 2025
Views

Chương 852: Năm mới

Mười ngón chân được sơn một lớp sơn móng màu đỏ nhạt, trông hồng hồng mềm mại.

Thẩm Mặc đi tới, ôm lấy hai chân của cô vào lòng, nhẹ nhàng bóp bóp vài cái.

Bạch Ấu Vi cảm thấy nhột, định rút chân lại, nhưng anh lại ôm rất chặt. Cô đạp nhẹ vài cái, đá vào ngực anh, rồi lại bị anh đè xuống ôm hôn rất lâu.

… Mỗi lần gần gũi, cô đều cảm thấy tim đập nhanh.

Cảm giác được yêu, được cần đến, vừa ngọt ngào vừa khiến người ta yên lòng.

Nói thật, cảm giác này còn thú vị hơn cả việc vào trò chơi thú bông nhiều.

Hai người đùa giỡn một lúc, cô nằm trong lòng anh thở dốc, liếc mắt thì thấy bàn tay cụt và con thỏ đang ngồi xếp hàng trên bàn, nhìn chằm chằm về phía họ. Không rõ đã nhìn từ lúc nào.

Thẩm Mặc cũng để ý thấy, bật cười hỏi: “Chúng nó nhìn mà hiểu được gì à?”

“Có thể… vì không hiểu nên mới cứ nhìn đấy.” 

Bạch Ấu Vi dựa vào người anh, giơ hai ngón tay mềm mại ấn lên vai anh, giả làm người đi bộ, từ từ “đi” xuống ngực, vẽ vòng tròn, lòng vòng một lúc. Giọng nói cũng mềm như bông.

“Nếu anh thấy phiền, em có thể… đuổi chúng về phòng búp bê…”

Ngữ khí như có hàm ý khác.

Thẩm Mặc hiểu rõ trong lòng, nắm lấy tay cô, cúi đầu hôn khẽ, khóe miệng cong lên dịu dàng: “Gan em to thật, không sợ gì à?”

Bạch Ấu Vi khoác tay lên cổ anh, mắt long lanh nhìn anh: “Không biết thì không sợ mà~”

Câu nói này như châm ngòi lửa trong lòng Thẩm Mặc. Anh đang định cúi xuống hôn cô thêm thì...

— Cốc, cốc, cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Cả hai đều ngẩn ra.

Bầu không khí mờ ám dịu dàng trong phòng tan biến trong chớp mắt.

Thẩm Mặc lập tức nhét Bạch Ấu Vi vào chăn, rồi đứng dậy ra mở cửa.

Bạch Ấu Vi chu môi, nhìn về phía bàn, lẩm bẩm: “Biết thế lúc nãy em nên kéo anh vào phòng búp bê rồi…”

……

Người đến là Thẩm Phi, cậu ta đến để truyền lời từ ba của Thẩm Mặc:

“Vài hôm nữa tổng bộ sẽ tổ chức tiệc mừng năm mới, đã gửi thiệp mời cho nhà mình. Nhưng chú ba nói, ngày Tết vẫn nên đoàn tụ với gia đình mới có ý nghĩa, nên chú không định tham dự. Chú bảo em đến hỏi anh, hôm đó có thể hủy bữa tiệc, về nhà ăn cơm được không?”

Vừa nói, Thẩm Phi vừa liếc nhìn vào trong phòng.

“Chú ba còn bảo… có thể dẫn theo bạn bè của anh về cùng.”

“Còn gì khác không?” Thẩm Mặc hỏi.

“Hết rồi…” Thẩm Phi thu lại ánh mắt, giọng nói có chút do dự, “Thật ra đây cũng là ý của ba em. Nghe nói lần trước anh vào mê cung, suýt chút nữa không ra được, cả nhà đều lo lắng. Không chừng một ngày nào đó còn chưa kịp gặp anh lần cuối…”

“Bây giờ thời gian trận chiến tiếp theo cũng sắp đến rồi, nên… ai cũng muốn anh về nhà một chuyến.”

Thẩm Phi lấy hết can đảm, nghiêm túc nói thêm: “Anh à, em nghĩ… anh nên về nhà nhiều hơn một chút.”

“Anh biết rồi.” Thẩm Mặc đáp hờ hững. “Tới lúc đó anh sẽ về.”

Thẩm Phi đã truyền lời xong, cũng không có việc gì khác. Thẩm Mặc đứng chặn ở cửa, cũng không có ý định mời cậu ta vào, nên cậu ta cũng không tiện ở lại lâu.

“Vậy… em đi đây, anh.” Thẩm Phi gãi đầu.

“Ừ.” Thẩm Mặc gật đầu, “Về đi.”

Thẩm Phi lại liếc vào trong phòng một lần, nhưng vẫn không nhìn thấy gì, lặng lẽ xoay người rời đi.

……

Sau khi tiễn Thẩm Phi, Thẩm Mặc quay lại phòng, hỏi Bạch Ấu Vi: “Vài ngày nữa tổng bộ có tiệc, em có muốn tham gia không?”

Bạch Ấu Vi lắc đầu: “Không phải hát thì cũng là nhảy, ồn ào lắm. Ở yên trong phòng ngủ sướng hơn.”

“Vậy thì về nhà ba anh một chuyến, dẫn Thầy Thừa và Tiểu Tân theo luôn.”

Bạch Ấu Vi từ nãy đã nghe được gần hết cuộc trò chuyện, liền hỏi: “Đến nhà người khác chơi, nên chuẩn bị quà gì thì hợp?”

Thẩm Mặc cười: “Quan trọng là tấm lòng. Mình mang chút đồ ăn thức uống là được rồi. Trong phòng búp bê còn rượu đấy, lấy vài chai mang theo.”

“Quà thì phải đúng sở thích chứ.” 

Bạch Ấu Vi nghiêm túc hỏi, “Ba anh thích gì?”

Thẩm Mặc thật sự nghĩ một lúc, rồi kết luận: “Ba anh thích mẹ em.”

Bạch Ấu Vi nhún vai: “Cái đó thì em bó tay thật.”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments