Chương 10: Em gái
Cuộc tranh cãi dữ dội cuối cùng cũng chấm dứt khi Diệp Thanh Trầm nhận lời phỏng vấn ngay sau khi quay xong quảng cáo.
Phóng viên lần này khá ôn hòa, có lẽ cũng là một fan của cô. Từ đầu đến cuối, giọng nói nhẹ nhàng, lễ phép, còn kèm theo vẻ mặt ngượng ngùng đỏ ửng:
“Xin hỏi chị Thanh Trầm, về tin đồn trên mạng nói rằng chị khắt khe với trợ lý, chị có phản hồi gì không ạ?”
Diệp Thanh Trầm đối với kiểu phóng viên này sinh ra thiện cảm. Vốn nổi tiếng vì việc hay trả lời phỏng vấn theo kiểu “tra nam”, lần này cô hiếm khi mỉm cười nhẹ. Khi cô cười, biểu cảm trở nên dịu dàng hơn hẳn, như thể làm tan chảy lòng người:
“Tôi sẽ không biện minh cho bản thân, cũng không cần thiết. Giống như chính trợ lý của tôi đã nói, đó là trách nhiệm của cô ấy. Còn tôi có giúp đỡ hay không, thật ra không phải điều mà mọi người cần bận tâm. Nhưng tôi phải nói một câu, trợ lý của tôi đã theo tôi nhiều năm rồi. Từ lúc cô ấy tốt nghiệp đại học rồi tìm tới tôi làm trợ lý cho đến tận bây giờ, cũng đã là gương mặt quen thuộc trước ống kính của mọi người. Tôi thực sự không nỡ khắt khe với cô ấy đâu.”
Phóng viên thở phào nhẹ nhõm, khi đối diện ánh mắt cô, tay còn hơi run run. Đến lúc ấy mới thật sự tin rằng, chị Thanh Trầm không giống như những lời đồn trên mạng.
“Vừa rồi chị nói ‘tìm tới’ chị, chẳng lẽ chị đã quen biết trợ lý từ trước rồi ạ?”
Khi nghe đến từ ‘tìm tới’, không chỉ phóng viên mà ngay cả Hàn Tiểu Đồng đang đứng phía sau quan sát cũng khựng lại một chút.
Trong đáy mắt Diệp Thanh Trầm ánh lên tia sáng kỳ lạ, lần đầu tiên cô kể một chuyện mà chưa ai từng biết:
“Lâu lắm rồi, khi tôi còn chưa nổi tiếng, từng nhận được một tin nhắn từ một fan. Cô ấy nói ngày nào cũng sống trong sợ hãi, bị bạo lực học đường làm cho trở nên nhạy cảm và dè dặt, thậm chí đã nghĩ đến việc tự hành hạ bản thân để cảm thấy mình vẫn còn tồn tại. Tôi đã nói với cô ấy, đừng lo, ngày mai mặt trời vẫn sẽ mọc, ánh nắng sẽ chiếu lên mọi người, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Diệp Thanh Trầm khẽ nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Hàn Tiểu Đồng – người đã ở bên cô nhiều năm, rồi nói câu cuối cùng:
“Nếu tôi đoán không sai, người đó chính là trợ lý của tôi.”
Vì vậy, năm đó khi cô có đủ điều kiện để có trợ lý riêng, cô đã chọn Hàn Tiểu Đồng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Dù lúc đó Hàn Tiểu Đồng không ghi chú gì đặc biệt trong hồ sơ, nhưng chỉ với dòng “Tốt nghiệp trường Đại học Bắc Đô”, Diệp Thanh Trầm đã gần như chắc chắn. Sinh viên tốt nghiệp trường danh tiếng, tương lai rộng mở, tại sao lại đến xin làm trợ lý cho một nữ diễn viên hạng không biết xếp thứ bao nhiêu như cô?
Ở phía sau, ngoài tầm quay của máy quay.
Hàn Tiểu Đồng đã đỏ hoe mắt, nước mắt rơi xuống không thể kiểm soát.
Ngày hôm đó, thế giới mạng lại dậy sóng một lần nữa.
Có người nói Diệp Thanh Trầm bịa chuyện câu view, kể lại rành rọt như thật; có người nói “hiến tế trợ lý” thì pháp lực vô biên; cũng có người bảo không có hình ảnh thì tương đương không có chứng.
Tóm lại chỉ ba chữ: Tôi không tin!
Cho đến khi Hàn Tiểu Đồng đăng bức ảnh quý giá nhất mà cô lưu trong album điện thoại. Đó là thư tố cáo có ghi tên thật mà Diệp Thanh Trầm gửi đến hiệu trưởng Đại học Bắc Đô, là một bức ảnh dài, kèm theo đầy đủ bằng chứng.
Khi ấy Diệp Thanh Trầm đúng lúc đang mượn địa điểm trường Bắc Đô để quay phim chiếu mạng chủ đề học đường, giữa lịch trình dày đặc vẫn cố dành thời gian thu thập bằng chứng, cuối cùng vào ngày kết thúc quay phim, đích thân mang đến văn phòng hiệu trưởng.
Một vụ bạo lực học đường xảy ra tại ngôi trường danh tiếng lập tức được hiệu trưởng coi trọng.
Hàn Tiểu Đồng vẫn còn nhớ rõ, hôm ấy là một ngày trời trong sau cơn mưa kéo dài, ánh nắng ấm áp chiếu vào qua khung cửa sổ, rồi dần lan khắp toàn thân.
Hiệu trưởng đích thân dẫn người đến xin lỗi, bồi thường viện phí và tổn thất tinh thần cho cô, và ngay trong ngày hôm đó đã tuyên bố đuổi học mấy học sinh từng bắt nạt cô.
Ánh nắng sẽ chiếu lên mỗi người.
Diệp Thanh Trầm luôn là người tốt.
Chỉ là rất ít người biết, càng ít người tin mà thôi.
Khi bằng chứng được tung ra, làn sóng chỉ trích cũng dịu bớt đi nhiều.
Tuy vẫn có một số anti fan không chịu từ bỏ, tiếp tục mắng: “Chỉ có vậy? Xin hỏi photoshop ai mà không biết?”
Nhưng phần đông khán giả đã tỉnh táo hơn: “Làm ơn tha cho Diệp Thanh Trầm đi!”
……
Giải Trí Trường Minh, nằm ngay trung tâm thành phố Bắc Đô, khu vực sầm uất, người qua lại tấp nập.
Tòa nhà độc lập cao vút như xuyên lên trời xanh, thể hiện vị thế hàng đầu trong ngành giải trí.
Diệp Thanh Trầm một năm đến công ty không quá vài lần, bởi sau khi nổi lên vì scandal, lịch quay của cô kín mít, có lúc đến tiệc tất niên cũng không kịp tham dự. Cô dẫm bước trên nền gạch sáng bóng, cảm nhận làn hơi lạnh 20℃ từ điều hòa, cuối cùng bước vào văn phòng Kim Hàm bằng thang máy.
Kim Hàm đã đợi cô rất lâu. Cô đứng dậy từ ghế làm việc:
“Chúc mừng, mười năm hẹn ước, cuối cùng em cũng tới được ngày này.”
Khi ký hợp đồng với Diệp Thanh Trầm năm đó, Kim Hàm đáp ứng cô hai điều kiện kia, đổi lại là bản hợp đồng dài đằng đẵng trong tay.
Thời điểm ấy, các công ty giải trí như Trường Minh khi chiêu mộ tân binh thường là hợp đồng tám năm với khoản bồi thường khi hủy hợp đồng cực kỳ cao, để tránh “gà tốt” bị công ty khác lôi kéo. Nhưng vì có quá nhiều người muốn làm nghệ sĩ, dù là hợp đồng bất bình đẳng cũng chẳng thiếu người ký. Diệp Thanh Trầm là người có ngoại hình nổi bật nhất trong lứa đó, nhưng vì tự mình ra điều kiện nên hợp đồng lại thêm hai năm nữa.
Hiện tại cô đã hai mươi lăm tuổi, đúng tròn mười năm.
Có người vừa ra mắt đã nổi đình nổi đám, có người từ khi debut đến giờ vẫn mờ nhạt. Nếu bỏ qua đỉnh cao và đáy vực, thì Diệp Thanh Trầm luôn đi lên ổn định, nhìn tổng thể là một thành tích rất tốt. Đặc biệt gần đây, cô đã có dấu hiệu bắt đầu tiến vào hàng sao hạng A.
Kim Hàm có thể nói là người chứng kiến cô trưởng thành, giờ phút này không khỏi xúc động: “Em có chắc không muốn gia hạn hợp đồng nữa không?”
Diệp Thanh Trầm nhìn bản hợp đồng mà mình đã đọc đến thuộc lòng trong tay, vẫn lắc đầu:
“Không. Em còn chuyện quan trọng hơn phải làm.”
Với độ nổi tiếng hiện giờ của cô, dù rời khỏi công ty cũng không lo thiếu vai diễn, huống hồ công ty cũng chẳng tranh thủ được gì cho cô suốt thời gian qua.
Kim Hàm gật đầu tỏ ý hiểu:
“Ừ, chúc em tương lai rực rỡ. Vài tháng nữa, chúng ta sẽ chỉ là bạn bè, không còn là đồng nghiệp nữa.”
“Cũng chúc chị thăng tiến không ngừng.” Ánh mắt Diệp Thanh Trầm lấp lánh, một lát sau khẽ gọi.
“Chị Hàm.”
Động tác thu dọn tài liệu của Kim Hàm khựng lại.
Gần như không ai để ý ngón tay cô dưới xấp giấy A4 khẽ siết chặt.
Diệp Thanh Trầm từ trước đến nay chưa từng gọi Kim Hàm một tiếng “chị Hàm” thân thiết tới vậy. Mối quan hệ giữa hai người luôn là cấp trên ra lệnh, cấp dưới thi hành, rạch ròi như vậy. Suốt mười năm, cô làm việc theo những gì Kim Hàm sắp xếp, hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác.
Kim Hàm không biết rằng, sự quan tâm đôi khi của mình lại khiến Diệp Thanh Trầm cảm thấy được tình thân.
Dù chưa bao giờ nói ra, nhưng trong lòng cô luôn biết ơn.
Vô thức, Kim Hàm cũng đã coi Diệp Thanh Trầm như em gái. Khi làm người mẫu ảnh, cô ấy từ chối show đồ lót ba mảnh cho Diệp Thanh Trầm. Trước mỗi buổi khai máy phim, cô đều đi tiệc xã giao thay Diệp Thanh Trầm. Tại tiệc công ty, chắn rượu giúp Diệp Thanh Trầm trước những kẻ có ý đồ, còn từ chối kịch bản có yếu tố quy tắc ngầm. Kim Hàm thực sự đã bảo vệ cô rất tốt.
Từ cô bé 15 tuổi đến thiếu nữ 25 tuổi.
Không biết vì sao, sống mũi Kim Hàm bỗng cay cay.
Có lẽ là vì… em gái đã lớn, đến lúc rời nhà rồi.
……
Thông báo chính thức về dàn diễn viên cho phim điện ảnh của đạo diễn Trương cuối cùng cũng được công bố, đây là cơ hội hiếm có để Diệp Thanh Trầm chuyển mình.
Vốn dĩ từ diễn viên truyền hình chuyển sang điện ảnh đã khó, huống hồ đây còn là phim của đạo diễn nổi tiếng.
Trên mạng rộ lên nhiều tin đồn, nói đạo diễn Trương đang thử sức với thể loại phim “nữ chính lớn mạnh”, nên nam chính chỉ là phụ trợ, mà nam chính được xác nhận là ảnh đế Lục Hành Châu.
Cánh tay của Lục Hành Châu cũng gần như hồi phục, nên khối lượng công việc bắt đầu tăng mạnh. So với mấy tháng rảnh rỗi trước đó, sau này đến cả thời gian uống nước có lẽ anh cũng phải tranh thủ.
Dạo gần đây, Diệp Thanh Trầm ở nhà đọc sách. Gần như hễ có thời gian là cô lại đọc vài trang. Vì chưa từng đi học chính quy, nên để hiểu nhân vật trong kịch bản, cô chỉ có thể đọc thật nhiều, đọc thật kỹ.
Thỉnh thoảng mệt quá thì lướt Weilang.
Đáng chú ý là, loại sữa chua lên men mà cô từng đại diện gần đây bán chạy kỷ lục. Có người còn đăng ảnh bảng xếp hạng người mua, đứng đầu là cái tên: "Uống nước nhớ nguồn".
Có người tra ra được đó chính là Ô Tư Nguyên*.
* Giải thích một chút: ‘tư nguyên’ có nghĩa là nhớ nguồn nha.
Ô Tư Nguyên cũng không phủ nhận, dũng cảm nhận tài khoản đó và bình luận thêm: “Có tiền là được quyền tùy hứng.”
Lập tức hứng một đợt “hận thù” không nhẹ.
Gần đây CP Hắc Thanh vốn nổi lên rầm rộ, giờ đây nhờ chiêu này mà CP Tư Thanh vốn im ắng cũng quay lại mạnh mẽ.
Lập tức, hai fandom chia phe tranh cãi dữ dội về việc “couple nào ngọt hơn”.
Fan Hắc Thanh nói: Hacker dùng kỹ thuật bảo vệ danh dự cho chị Thanh Trầm!
Fan Tư Thanh đáp: Tư Nguyên dùng tiền bạc bảo vệ sự nghiệp cho chị Thanh Trầm!
Ừm, nhất thời không phân nổi cao thấp.
Lúc này, nhờ vào nỗ lực hoạt động của Lục Hành Châu – bao gồm like, bình luận và theo dõi Diệp Thanh Trầm – một nhóm nhỏ fan CP Lục Thanh cuối cùng cũng lộ diện.
Anh tràn đầy nhiệt huyết vào xem bình luận, phát hiện phần lớn đều là: “Cảm ơn, chúng tôi không hẹn hò”, “Chỉ là bạn bình thường”, “Ai ghép couple xin tự xử đi”, khiến anh cảm thấy mệt mỏi.
Vừa mới chớm nở đã bị fan only nhà mình dập tắt.
Đành nghĩ cách khác thôi.
……
Bắc Đô bước vào mùa nóng nhất.
Khắp nơi đều thấy người bán nước ngọt ướp lạnh và dưa hấu.
Diệp Thanh Trầm đến địa điểm thử vai từ sớm, khi tới thì hành lang đã đông nghẹt người.
Bộ phim mới của đạo diễn Trương có tên 《Tần Song Ngọc》, được cải biên từ câu chuyện của một danh nhân lịch sử, là tác phẩm đại chế tác với kinh phí khổng lồ.
Diệp Thanh Trầm đã lên mạng tra rất nhiều tư liệu, chắc chắn mình đã hiểu đủ mới dám đến thử vai.
Quá trình thử vai không dài, các diễn viên lần lượt bước vào với tâm trạng hồi hộp, lúc ra cũng lo lắng không kém, ai cũng không dám chắc mình có cơ hội.
Cho đến khi nhân viên gọi tên Diệp Thanh Trầm.
Cô đứng dậy, hít sâu một hơi, chỉnh trang lại quần áo rồi bước vào.
Phòng không lớn, ngoài đạo diễn và biên kịch, còn có cả vị trí dành riêng cho nam chính – Lục Hành Châu.
Không hiểu vì sao, khi thấy Lục Hành Châu ngồi đối diện, cô bỗng căng thẳng gấp mười lần so với lúc bước vào. Có lẽ vì giờ đây anh không còn là người cùng cô diễn xuất, mà là người tuyển chọn. Thân phận thay đổi kéo theo thái độ cũng khác, hơn nữa cô còn đang mang theo kỳ vọng từ phía anh.
Sau khi giới thiệu bản thân xong, Diệp Thanh Trầm bắt đầu diễn. Cô chọn một đoạn đời thường ngày trong kịch bản, không cần biểu cảm bi tráng, nhưng lại rất thử thách khả năng nắm bắt vai diễn của diễn viên.
Nhưng cô vữa mới diễn đã khiến cho đạo diễn Trương đã khẽ trợn mắt.
Bởi vì cô đã chọn một đoạn thủ ngữ.
Tần Song Ngọc là một nữ tướng quân lừng danh chiến công của Đại Tĩnh, nơi nào có thương vong là nơi đó có người câm điếc. Dù thời lượng xuất hiện trong kịch bản không nhiều, nhưng vẫn đủ để khiến người ta rơi lệ.
Những người thử vai trước đó đều chọn phân cảnh bi thương, chỉ có Diệp Thanh Trầm lại đi một con đường khác, lựa chọn diễn bằng thủ ngữ.
Điều khiến mọi người kinh ngạc nhất là động tác tay cô khi ra dấu vô cùng thành thục, hoàn toàn không giống như học vội để đối phó với buổi thử vai.
Diệp Thanh Trầm thu lại giọt nước mắt chưa kịp rơi ra, đứng dậy nói:
“Cảm ơn mọi người, tôi diễn xong rồi.”
Đạo diễn Trương nhìn Diệp Thanh Trầm trước mắt — cô gái đã trưởng thành hơn nhiều so với năm năm trước — lộ ra một nụ cười hài lòng.
Năm năm trước, cô chỉ có thể được gọi là “tiểu hoa đán”.
Còn hiện tại, cô đã xứng đáng với hai chữ “diễn viên”.
Một tuần sau, phim điện ảnh 《Tần Song Ngọc》 chính thức công bố dàn diễn viên.
@Phim điện ảnh Tần Song Ngọc V: Rất mong chờ màn hợp tác tuyệt mỹ giữa hai diễn viên thực lực @Diệp Thanh Trầm và @Lục Hành Châu.
Poster phim của hai nhân vật tinh xảo tuyệt luân, phong cách trang trọng khí thế khiến người ta vô cùng kỳ vọng.
Lục Hành Châu vốn nghĩ lần này chắc chắn sẽ có fan couple sẽ lên bài, ai ngờ khi mở phần bình luận ra, anh phát hiện sự chú ý của fan chẳng đặt vào chuyện đẩy thuyền cp chút nào.
[Tổ đạo diễn mau ra đây chịu đòn. Chồng tôi nổi tiếng như thế, tại sao lại @Diệp Thanh Trầm trước chứ?]
[Poster nữa, dựa vào đâu mà chồng chúng tôi lại đứng sau Diệp Thanh Trầm? Ảnh đế của chúng tôi không xứng à?]
[Nhìn thế nào cũng thấy phiên vị một là Lục Hành Châu mà, đang làm cái gì vậy?]
[Diệp Thanh Trầm là yêu ma quỷ quái từ đâu chui ra, ngay cả vị trí đứng của ảnh đế cũng dám cướp?]
[Thấy Diệp Thanh Trầm là phải mắng. Cầu xin fan couple cút ra ngoài, nếu không đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn.]
Lục Hành Châu: “……”
Tình hình hiện tại, muốn ghép couple Lục Thanh đúng là còn khó hơn lên trời.
Thấy fan couple Hắc Thanh và Tư Thanh sống yên bình êm ấm, Lục Hành Châu chỉ cảm thấy mệt tim.
Chu Chí từ văn phòng trợ lý đi ra, cầm theo một bản hợp đồng:
“Đã chuẩn bị xong theo yêu cầu của anh… Khoan đã, anh đang xem cái gì đấy?”
Lục Hành Châu lập tức tắt màn hình, ho nhẹ một tiếng:
“Không có gì. Điều khoản đã liệt kê đầy đủ chưa?”
Chu Chí gật đầu:
“Bên pháp vụ đã duyệt rồi. Nhưng mà, anh thực sự muốn ký hợp đồng với Diệp Thanh Trầm sao?”
Diệp Thanh Trầm sắp được tự do, cũng có nghĩa là sẽ không còn được hỗ trợ các nguồn tài nguyên truyền thông nữa, nếu không ký hợp đồng mới thì tự xoay xở sẽ rất vất vả. Hiện tại cô đang rất nổi, diễn xuất được công nhận, đã không còn là minh tinh tuyến mười tám vô danh nữa. Không ít công ty đã đưa ra lời mời hấp dẫn.
Lục Hành Châu định ký cô vào studio của mình, một là để “gần nước thì câu được cá”, hai là vì tương lai của cô. Con đường của cô rất rộng, nhất định sẽ làm nên chuyện lớn.
Lục Hành Châu đọc từng điều khoản, sau đó gấp tài liệu lại: “Ừ, làm tốt lắm.”
Chu Chí lườm khẽ một cái, trong lòng nghĩ: “Gì mà ‘tốt lắm’, rõ ràng là cực kỳ có lợi cho Diệp Thanh Trầm ấy chứ.”
……
Tháng Bảy nắng như thiêu đốt, mặt đất bốc mùi nhựa đường cháy khét.
Phim 《Tần Song Ngọc》 quay ngoại cảnh ở miền Nam, trước tiên ghi hình vài cảnh nội thất ở phủ tướng quân trong hoàng thành tại phim trường Hoành Điếm, thành phố Quang Châu, sau đó liên tục đổi địa điểm — trèo đèo lội suối, lăn lộn trong bùn, uống nước bẩn, quỳ trong mưa đến ngất, mạo hiểm trên vách đá… Chỉ nghe thôi đã thấy gian khổ thế nào.
《Tần Song Ngọc》 kể về nữ chính Tần Song Ngọc xuất thân từ gia tộc võ học, từ nhỏ khổ luyện chỉ vì muốn báo đáp quốc gia. Sau khi cha và anh trai lần lượt hy sinh, cô một mình gánh vác toàn bộ phủ tướng quân. Biên giới bỏ trống, thành Kinh Châu thất thủ, dân chúng tan tác. Cô gia nhập quân đội đang thất thế, vốn dĩ phải kế thừa chức Đại Tướng quân của cha, nhưng vì là phụ nữ nên bị giễu cợt, phải bắt đầu từ lính quèn. Cho đến khi cô dùng trí tuệ và võ nghệ xuất sắc đánh lui man tộc, giành lại thành Kinh Châu, mới chính thức ngồi lên chức tướng quân, trở thành nữ tướng quân duy nhất trong lịch sử triều đại.
Kịch bản hay, đạo diễn giỏi, diễn viên thực lực — bộ phim này nhắm thẳng vào giải thưởng của năm.
Trước khi khởi quay, cả đoàn ăn cơm như thường lệ. Sau bữa ăn, Diệp Thanh Trầm cùng Lục Hành Châu trở về khách sạn.
Đoàn phim sắp xếp các diễn viên chính ở cùng khách sạn, một là để tiện di chuyển, hai là để tăng sự gắn bó giữa mọi người.
Ánh trăng rải trên đất, phủ một tầng ánh bạc, khuôn mặt Lục Hành Châu dưới ánh sáng lại càng trở nên dịu dàng:
“Chuyện lần trước anh nói với em, đã suy nghĩ xong chưa?”
Sau khi bản hợp đồng được soạn xong, anh đã gọi điện cho cô, chỉ là Diệp Thanh Trầm bảo cô cần cân nhắc thêm.
“Tại sao anh lại muốn ký hợp đồng với em?” — Đây là điều cô thắc mắc nhất trong suốt những ngày qua.
Studio của Lục Hành Châu hiện giờ chỉ có mình anh. Muốn ký nghệ sĩ thì có nhiều người ưu tú hơn cô, hà tất phải là cô?
“Anh cảm thấy em có tố chất để trở thành Ảnh hậu tiếp theo, vậy có đủ không?”
“……”
Diệp Thanh Trầm suy nghĩ một lúc, nhắc nhở:
“Em có lẽ chỉ mang lại rắc rối cho anh thôi.”
“Anh không sợ rắc rối.”
Cô ngẩng đầu nhìn ánh trăng, rồi nhìn những vì sao thưa thớt trên trời:
“Chờ đến ngày hợp đồng của em kết thúc, nếu khi đó anh vẫn muốn ký, chúng ta sẽ ký hợp đồng.”
So với những công ty khác, điều kiện Lục Hành Châu đưa ra rõ ràng tốt hơn.
Cái gọi là “tốt hơn”, chính là tiền nhiều hơn.
Liên quan đến lợi ích, Diệp Thanh Trầm luôn chọn bên nhiều hơn.
Sáng hôm sau, Diệp Thanh Trầm đầy tinh thần bước vào phòng hóa trang của đoàn phim.
Với độ nổi tiếng hiện giờ, cô đã có phòng hóa trang riêng.
Hàn Tiểu Đồng đã nấu rất nhiều trà giải nhiệt ở khách sạn, lấy danh nghĩa của Diệp Thanh Trầm phân phát cho các nghệ sĩ và nhân viên khác, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để tạo thiện cảm.
Khi trà được chuyển đến chỗ Chu Chí, anh ấy rõ ràng cảm nhận được ánh mắt Lục Hành Châu nhìn mình càng thêm chán ghét.
Chí thấy tủi thân, nhưng Chí không nói gì.
Chuyên viên trang điểm đang cẩn thận vẽ chân mày, càng vẽ càng ngạc nhiên:
“Thanh Trầm, có ai từng nói rằng đường nét chân mày và mắt của em rất giống chị Bắc Huyên không?”
Chuyên viên trang điểm này là khách mời đặc biệt của nhiều đoàn phim lớn, nổi tiếng vì vừa có tay nghề vừa có tính cách tốt. Cô từng tiếp xúc với không ít minh tinh hàng đầu, nên rất nhạy cảm với ngoại hình.
Diệp Thanh Trầm nhìn vào gương, ánh mắt lóe lên: “Thật sao?”
Chuyên viên đưa tay che nửa dưới khuôn mặt cô, chỉ để lộ đôi mắt và chân mày:
“Nhìn đi, đặc biệt là phần mắt và mày rất giống. Chỉ là phong cách hai người không giống nhau nên không dễ nhận ra.”
Bởi vì phong cách ngoài đời của hai người hoàn toàn khác nhau, nên chưa ai để ý đến điểm tương đồng nhỏ này.
Ngũ quan của Diệp Thanh Trầm rực rỡ sắc sảo hơn, thường trang điểm đậm. Còn Bắc Huyên, từ khi debut đã mang danh “nữ thần mặt mộc”, thường chỉ đánh nhẹ, dùng đồ trang điểm đậm ngược lại sẽ dìm đi mất khí chất.
Trong lòng Diệp Thanh Trầm bỗng dâng lên một suy nghĩ hoang đường, nhưng cô không dám nghĩ sâu, chỉ khẽ mỉm cười, nhìn khuôn mặt quen thuộc trong gương dần thư giãn, nhấp vài ngụm trà giải nhiệt.
Thời gian trước, Đỗ Nhược đã gửi những bức ảnh chụp tại Khương Thang qua email, sau khi chỉnh sửa quả thật rất kinh diễm.
Vì phải đợi đến thời điểm tổ chức buổi trình diễn thời trang nên vẫn chưa công bố lên mạng.
Diệp Thanh Trầm nhìn đồng hồ, thời gian mở màn đúng 8 giờ tối nay.
Thực ra lúc quay xong ở Khương Thang, Đỗ Nhược đã từng mời cô tham gia catwalk, nhưng cô đã lâu không làm người mẫu, bước đi cứng nhắc, sợ phá hỏng tâm huyết của người ta nên từ chối.
Đến 7 giờ tối, studio Đỗ Nhược cuối cùng cũng đăng loạt ảnh mới dưới sự mong chờ của fan hâm mộ.
Fan đã chờ từ tháng Hai đến giờ, tâm trạng háo hức có thể tưởng tượng được.
@Studio Đỗ Nhược V: Giữa hoang nguyên mênh mông, thế giới rộng lớn — cuối cùng cũng gặp lại mọi người. Một lần nữa cảm ơn @Lục Hành Châu tiên sinh và @Diệp Thanh Trầm tiểu thư đã xuất hiện.
Bình luận phía dưới đủ mọi thể loại.
Từ “muốn liếm màn hình vì nhan sắc đỉnh cao của hai người” đến “cuối cùng cũng được thấy loạt ảnh này trong đời”, rồi đến cả sự kiện tranh chấp phiên vị gần đây. Fan của Lục Hành Châu còn @ đoàn phim 《Tần Song Ngọc》, yêu cầu học theo studio Đỗ Nhược — để tên Lục Hành Châu lên trước. Nhưng ngoài poster tạo hình hôm đó, đoàn phim không có động thái gì khác.
Theo lời đạo diễn Trương — người say mê sự nghiệp — thì chỉ có sáu chữ đơn giản: “Liên quan gì tới mấy người.” Nhưng vì khán giả là thượng đế, nên tài khoản chính thức không dám đăng câu này lên.
Diệp Thanh Trầm tranh thủ lúc rảnh rỗi sau khi quay xong để đăng một bài trên Weilang.
Cô không thường xuyên đăng bài, cũng chẳng viết caption sướt mướt, chỉ là vài bức ảnh chân dung do Đỗ Nhược gửi.
Trong đó có một tấm phủ mạng lụa đỏ sẫm, chỉ lộ đôi mắt kiều diễm, giữa trán dán ba viên đá đỏ hình thoi, mang vẻ đẹp dị vực.
@Diệp Thanh TrầmV: Chị hóa trang bảo chân mày và ánh mắt của tôi giống chị @Bắc Huyên? Tôi đoán chắc chị ấy đùa tôi thôi.
Tự cô tạo một làn sóng tranh luận, quả nhiên có người bình luận:
[Phải nói thật, phần chân mày và mắt đúng là rất giống.]
[Một khi đã chấp nhận “thiết lập” này thì đúng là thấy hai người giống thật, quả nhiên mỹ nhân đều là chị em cùng nhà!]
[Các chị là tác phẩm tinh tế của Nữ Oa, tụi em là đồ Nữ Oa nhào nặn cho có.]
[Xỉu, Diệp nào đó lại bắt đầu bám fame đây.]
[Chuyên viên hóa trang: Tôi đâu có nói vậy đâu.]
[Cô ấy đến rồi, cô ấy mang theo hot search đến rồi, nhịn lâu vậy cuối cùng cũng nhịn không nổi!]
[Bám fame nam không đủ, giờ chuyển qua bám nữ luôn à?]
[Ngồi xuống đi, chiêu trò thường thấy của mấy nữ minh tinh tên ba chữ, đừng có mà ngạc nhiên.]
[Cười chết, dính chặt vào, người ta Bắc Huyên căn bản không thèm để ý.]
[Bắc Huyên chẳng thèm để mắt tới cô ta. Một người là phượng hoàng, một người là gà rừng — nhìn là thấy không cùng đẳng cấp.]
[Lầu trên ví phượng hoàng và gà rừng đúng là chuẩn luôn!]
……
Diệp Thanh Trầm từng nhiều lần suy nghĩ vì sao Bắc Huyên lại nhắm vào cô và Diệp Nam. Là do khi còn trẻ chưa hiểu chuyện nên mang ác ý với người lạ, hay là cố tình nhắm vào họ với tâm tư đen tối? Nhưng vì khoảng cách giữa hai bên quá lớn, cô mãi không tiếp cận được đối phương, nên đành ngầm chấp nhận khả năng đầu tiên.
Thế nhưng chỉ một câu nói bất chợt của chuyên viên trang điểm lại khiến đầu óc cô bỗng chốc trở nên tỉnh táo, kéo mọi ký ức quay về mùa hè năm đó.
Gió nhẹ nhàng lướt qua ngọn cỏ, lá cây xào xạc trong nắng, bầu trời xanh như được pha bằng màu vẽ.
Một cô gái dắt theo chú chó Ngao, đưa bánh quy cho chó, sau đó lại xúi chó giật lại bánh quy.
Cổ họng của Diệp Nam bị cắn rách.
Hy vọng của Diệp Thanh Trầm cũng bị dập tắt hoàn toàn.
Cặp vợ chồng định nhận nuôi họ vốn không hề muốn đưa Diệp Nam đi, họ chỉ muốn một cô con gái. Khi biết cổ họng của Diệp Nam bị thương, họ càng không muốn nhận, cảm thấy đứa trẻ phiền phức như vậy thì ngay cả Diệp Thanh Trầm họ cũng chẳng buồn mang theo.
Thế nhưng do đã ký thỏa thuận, hai đứa trẻ cũng không còn thuộc quyền quản lý của trại trẻ mồ côi nữa.
Cha mẹ nuôi bỏ đi, trại trẻ cũng không tiếp nhận lại họ, bọn họ lại trở thành những đứa trẻ không ai cần.
Lăn lộn khắp nơi, thoát chết trong gang tấc, đến khi sắp hấp hối thì được một cặp vợ chồng già nhà họ Diệp nhận về làm người giúp việc nhỏ, bắt đầu một cuộc đời mới tại nơi đó.
Số phận thật kỳ lạ, đúng như trong tiểu thuyết tình cảm từng viết: “Trong lòng hận một người, thì sau này sẽ lại gặp người đó; nhưng nếu thích một người, thì suốt đời này có lẽ chẳng thể gặp lại nữa.”
……
Giữa đêm khuya, khi muôn nhà đều sáng đèn.
Tại khu biệt thự của nhà họ Bắc ở phía nam thành phố, đèn chùm pha lê do nhà thiết kế ánh sáng nổi tiếng thế giới tạo ra đang treo lơ lửng trên đầu, ánh sáng được điều chỉnh ở mức ấm áp và dễ chịu nhất, rọi xuống từng góc trong căn phòng.
Nội thất trong biệt thự được chăm chút kỹ lưỡng, thiết kế tinh tế – là thứ mà người bình thường cả đời cũng khó chạm tới. Thế nhưng Bắc Huyên đã sống ở đây bao nhiêu năm, nhìn cũng chán rồi. Trong mắt cô ta, tất cả những thứ này đều không đáng để quan tâm.
Cũng phải thôi, tiểu thư sinh ra đã ở "La Mã" sao có thể so sánh với đám cỏ rác ngoài kia?
Thế nhưng lúc này, vị tiểu thư ấy lại đang thở gấp, móng tay vừa làm xong lấp lánh ánh sáng, nhưng lại cắm sâu vào chăn nệm, lực siết quá mạnh khiến cả đốt ngón tay cũng trắng bệch.
Cô ta có thói quen lướt Weilang trước khi ngủ, và lần này lại vô tình lướt ra vấn đề.
Cô ta chăm chú nhìn từng tấm ảnh của Diệp Thanh Trầm, xem từng tấm một, sau đó lại lấy ảnh của mình ra để so sánh. Mỗi một động tác đều khiến tim cô ta đập nhanh hơn một nhịp.
Không thể nào, tuyệt đối không thể.
Không thể là người đó được.
Người đó lẽ ra đã chết đói ở Toàn Châu rồi mới phải.
Dù Bắc Huyên không ngừng tự nhủ, Diệp Thanh Trầm không phải cô bé đó, nhưng cô ta vẫn không thể tránh khỏi ám ảnh.
Năm mười hai tuổi, Bắc Huyên trở thành chị gái, nhưng cô ta lại chẳng hề vui vẻ.
Cô ta nhìn bố mẹ bày trí phòng, nhẹ nhàng xoa bụng lớn mỉm cười. Cô ta biết, em gái sẽ lấy đi mọi thứ vốn thuộc về mình – tình yêu của bố mẹ, căn phòng to đẹp, váy công chúa lộng lẫy, và tất cả những gì có thể tưởng tượng được.
Thế nhưng khi mẹ hỏi, cô ta lại ngoan ngoãn dắt chó cưng nói: “Con thích em gái.”
Thật ra là nói dối, cô ta ghét em gái nhất.
Khi em gái lên năm, bắt đầu đi mẫu giáo. Hôm ấy cô ta cố tình nói mình học thêm, bảo tài xế đợi ngoài cổng một lúc rồi mới cùng đi đón em gái. Cô ta tính toán thời gian kỹ lưỡng, và quả nhiên nhận được tin nhắn – em gái mất tích rồi.
Trong camera giám sát chỉ thấy em gái được một người đàn ông mặc đồ đen dẫn đi, sau đó lên xe rồi biến mất khỏi tầm nhìn của camera.
Nhà họ Bắc là gia tộc danh giá, để bảo vệ cô con gái nhỏ ngây thơ này, từ nhỏ đã không cho cô bé xuất hiện trước công chúng. Khi ấy, công ty lại đúng lúc gặp khủng hoảng tài chính, trong ngoài đều bất ổn, tất cả mọi thứ như thể sắp sụp đổ.
Bố mẹ nhà họ Bắc không dám công khai tin tức để tìm kiếm, chỉ có thể âm thầm cho người dò la, nhưng đứa trẻ ấy đã bị người đàn ông kia đưa đi qua nhiều nơi, cuối cùng lưu lạc tới nơi xa xôi nào, mãi vẫn không có tin tức gì.
Bắc Huyên cũng từng lo lắng sợ hãi suốt một thời gian, sợ chuyện mình làm bị phát hiện. Nhưng sau này thì chẳng sợ nữa, vì trong nhà họ Bắc chỉ còn lại một mình cô ta là con độc nhất, bố mẹ yêu thương cô ta gấp đôi, ngày ngày nâng niu chiều chuộng, chỉ sợ cô ta cũng gặp chuyện.
Mọi chuyện đã trôi qua nhiều năm, nếu không phải vì mấy bức ảnh của Diệp Thanh Trầm, có lẽ cô ta đã sắp quên mất chuyện xấu hổ từng làm năm xưa.
Trong giấc mơ, bóng dáng nhỏ bé của em gái càng lúc càng gần, gương mặt mềm mại ấy khi tới gần bỗng chốc biến thành khuôn mặt của Diệp Thanh Trầm, mỉm cười hỏi cô ta: “Tại sao chị lại làm như vậy?”
“Tôi không phải là chị của cô!” Bắc Huyên choàng tỉnh từ trong mộng, mồ hôi đầm đìa.
Cô ta rất hiếm khi mất kiểm soát như thế, ánh mắt mơ màng, miệng không ngừng lặp lại một câu:
“Tôi không có em gái, tôi là con một của nhà họ Bắc.”
0 comments