Thu Bong Chuong 837

By Quyt Nho - tháng 5 30, 2025
Views

Chương 837: Ma kiếm

Mọi người trong nhà ngẩn ra một lúc, sau đó vội vàng lấy rượu.

Đỗ Lai và Leonid mở nắp chai, dốc rượu lên đầu dội xuống, mùi rượu nồng nặc xua tan đám côn trùng đang bay loạn xung quanh. Thân thể Thẩm Mặc cũng bị rượu tạt ướt đẫm, đám côn trùng bám trên người anh con thì chết, con thì tan tác bay đi.

Nhưng chỉ như thế vẫn chưa đủ!

Mùi rượu mạnh có thể đuổi côn trùng, nhưng lại không giải được “độc” đang bám trên người bọn họ. Đỗ Lai và Leonid vẫn đói! Asalina cũng bắt đầu cảm thấy đói!

Bạch Ấu Vi dùng bùn trị thương cho Thẩm Mặc, sau đó lấy ra một chiếc vòng cổ và đeo cho anh.

Thẩm Mặc mở mắt, lặng lẽ nhìn cô, không động đậy.

Bạch Ấu Vi lạnh lùng nói: “Em giờ không đi nổi, anh phải cõng em. Nếu anh muốn cắn em, em sẽ để thỏ điện giật anh bất tỉnh. Yên tâm, em sẽ không nương tay đâu.”

Thẩm Mặc vẫn nhìn cô trừng trừng, không nói lời nào, trong mắt thấp thoáng vẻ giận dữ.

“Không hài lòng? Không vui sao?” Bạch Ấu Vi nói lạnh tanh, “Thẩm Mặc, từ ngày anh ép em rời khỏi nhà, sống hay chết của em đều gắn liền với anh. Đừng hòng bỏ rơi em!”

Nói xong, cô không nhìn anh nữa, lại lục trong túi ra ba chiếc vòng cổ, ném cho Đỗ Lai và những người còn lại.

Đỗ Lai trầm mặc một lúc lâu, hỏi: “Rốt cuộc cô mang theo bao nhiêu vòng cổ chó thế?”

“Chỉ có bấy nhiêu. Muốn đeo hay không tùy các người.” Bạch Ấu Vi thản nhiên đáp, “Nhưng tôi khuyên thật, tốt nhất nên đeo vào.”

Mấy cái vòng cổ trông chẳng mấy vẻ vang, đúng là có chút tổn hại lòng tự tôn. Nhưng ảnh hưởng của “rận” luôn hiện hữu, so với mạng sống, thì lòng tự trọng có là gì?

Asalina là người không câu nệ nhất, là người đầu tiên đeo vào.

Cô ấy khẽ giật mình, liếc nhìn Bạch Ấu Vi rồi lại nhìn Đỗ Lai và Leonid:
“…Hình như không còn đói nữa.”

Đỗ Lai và Leonid nghe vậy cũng lập tức đeo vòng vào, quả nhiên phát hiện—đói thì vẫn đói, nhưng khi đối mặt với Bạch Ấu Vi và Trần Huệ, cảm giác “thèm thuồng” trước đó đã giảm đi nhiều.

Đỗ Lai sờ sờ cái vòng trên cổ, nói: “Không ngờ đạo cụ này lại có tác dụng như thế.”

“Có lẽ vì nó gây nhiễu sóng ý thức não bộ.” Bạch Ấu Vi hờ hững nói, “Các người vốn không thật sự muốn ăn thịt người, chỉ là bị lũ rận làm rối loạn suy nghĩ. Có thể nói là… các người bị chính bộ não của mình lừa gạt.”

Nghe vậy, Đỗ Lai không nhịn được quay đầu nhìn về phía cánh cửa – nơi đó vẫn đang vang lên tiếng “rốp rốp”, như có thứ gì đó đang gặm xương.

Đỗ Lai cố gắng phớt lờ âm thanh khiến người ta nổi da gà ấy, do dự nói:
“…Đeo cái này vào, nếu lại chạm trán con quái kia, chẳng phải chúng ta chỉ có nước ngồi chờ chết sao?”

Vòng cổ thú cưng sẽ hạn chế hành động của người đeo, không thể thực hiện bất kỳ hành vi tấn công nào.

Bạch Ấu Vi trầm ngâm một lúc, nói: “Quả thực cần nghĩ cách đối phó con bò đó.”

Trần Huệ đứng bên lẩm bẩm: “Chúng ta đã đi qua biết bao nhiêu gian thạch thất, vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng ma kiếm đâu cả…”

Mọi người nghe vậy đều trầm mặc.

Càng đi nhiều thạch thất, hy vọng tìm được thanh kiếm kia lại càng mong manh. Thanh ma kiếm có thể giết chết Quái vật đầu bò… thật sự tồn tại sao?

Một lúc sau, Bạch Ấu Vi lên tiếng: “Vẫn còn một chỗ chúng ta chưa tìm.”

“Chỗ nào?” Asalina vội hỏi.

Bạch Ấu Vi lấy tấm bản đồ cô tự vẽ ra, nhìn kỹ rồi khoanh tròn một chỗ.

“Ở đây… nơi Slade đã chết.” Bạch Ấu Vi nói, “Chúng ta chưa từng kiểm tra người hắn.”

Đỗ Lai hơi khó hiểu: “Tại sao cô lại cho rằng thanh kiếm nằm trên người hắn?”

“Đạo cụ quan trọng thế này, thường sẽ được đặt ở nơi đặc biệt. Tuy chúng ta chưa đi hết mê cung, nhưng những nơi đặc biệt trong mê cung không ngoài hai kiểu: một là phòng thạch thất có bức bích họa ở trung tâm, hai là những phòng truyền tống nằm rải rác xung quanh. Nhưng chúng ta đã kiểm tra cả rồi, đều không có gì. Vậy chỉ còn lại một khả cô cuối cùng.”

Bạch Ấu Vi chỉ tay lên bản đồ, gõ nhẹ một cái.

“Ma kiếm, sớm đã bị người khác lấy đi. Mark và những người khác từng ở đây mấy tháng, nếu thật sự có ma kiếm, không thể nào không phát hiện.”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments