Thu Bong Chuong 835

By Quyt Nho - tháng 5 29, 2025
Views

Chương 835: Ra Ngoài

Bạch Ấu Vi và Trần Huệ theo chân Đỗ Lai rút ra ngoài, đứng trước cửa lo lắng nhìn tình hình phía trong.

Quái vật đầu bò đã buông Leonid ra, nhưng một dao của Thẩm Mặc lại không thể giết chết nó!

Nó hất Thẩm Mặc văng ra, lao thẳng về phía Asalina!

Asalina trong thạch thất không ngừng né tránh, lui về bên cạnh Mark, túm lấy hắn – lúc này đã hóa thành nửa người đầy máu – rồi ném về phía Quái vật đầu bò! Muốn dùng Mark để phân tán sự chú ý của nó!

Nhưng cách này lại không có hiệu quả.

Mùi máu tanh càng kích thích cơn thịnh nộ của Quái vật đầu bò, nó gầm rống giận dữ! Cúi đầu, hai chiếc sừng sắc nhọn chĩa thẳng về phía Asalina, lao tới như tên bắn!

Asalina vội vàng tránh né, nhưng tốc độ của Quái vật đầu bò quá nhanh khiến cô ấy chật vật không kịp trở tay. May mà Thẩm Mặc và Leonid kịp xông lên chắn phía trước – một người trước, một người sau – mới giành lại được cho cô chút thời gian thở.

“Chạy mau qua đây!” Đỗ Lai đứng ở cửa gọi lớn.

Asalina quay đầu nhìn Thẩm Mặc và Leonid, thoáng chần chừ rồi cuối cùng cũng chạy về phía cửa.

Lúc này trong thạch thất chỉ còn Quái vật đầu bò, Thẩm Mặc, Leonid và thi thể của Mark.

Leonid bị thương nơi bả vai, máu chảy không ngừng! Một nửa thân thể gần như bị bầy côn trùng đen bám kín. Nếu là người khác chắc đã gục ngã, vậy mà hắn vẫn cường hãn như cũ, liên tục vung dao chém tới tấp vào Quái vật đầu bò!

“Tôi cản nó cho! Cậu mau đi đi!” Hắn quát lên với Thẩm Mặc.

Trên người Thẩm Mặc cũng phủ đầy lũ côn trùng đó!

Hai người vừa phải chống lại Quái vật đầu bò, vừa phải đương đầu với lũ côn trùng, thế trận dần nghiêng về phía bất lợi. Họ chỉ có thể vừa đánh vừa lùi, hoàn toàn không thể tung ra đòn mạnh.

“Chú bị thương rồi, chú đi trước đi!” Thẩm Mặc hất lũ côn trùng trước mắt ra, vừa thấy Quái vật đầu bò cúi đầu lần nữa, khí thế hung mãnh xông tới!

“MAU ĐI!!!” Thẩm Mặc dùng sức đẩy mạnh Leonid, đồng thời chính mình cũng lăn người tránh đòn!

Sừng của Quái vật đầu bò đâm thẳng vào tường đá!

“Ầm!” Một tiếng vang lớn! Cả căn thạch thất như rung chuyển theo!

“MAU!!” Đỗ Lai lại thúc giục, bước lên vài bước, kéo Leonid bị thương ra ngoài!

Bạch Ấu Vi tim như thắt lại – giờ đây trong thạch thất chỉ còn Thẩm Mặc đơn độc đối đầu với Quái vật đầu bò!

Cô cắn môi, siết chặt tay, mắt không rời khỏi anh.

Trên người anh, lũ côn trùng ngày một nhiều hơn, dường như tất cả “rận” tách ra từ Leonid đều bay hết đến chỗ Thẩm Mặc.

Đòn tấn công của Quái vật đầu bò cũng càng lúc càng dữ dội, loạn xạ, đầy cuồng nộ. Có vẻ như nó cảm nhận được con mồi đang vuột khỏi tầm tay nên càng thêm phát cuồng – vừa húc bằng sừng, vừa cào bằng móng vuốt, lại còn cắn xé bằng răng!

Trong mắt nó, Thẩm Mặc là kẻ thù duy nhất!

“Thẩm Mặc!” Bạch Ấu Vi run giọng gọi anh.

Đỗ Lai đang khép cánh cửa lại một nửa cũng hét lớn: “Thẩm Mặc! Mau qua đây!”

Lúc này, khuôn mặt Thẩm Mặc đã không thể nhìn rõ – toàn thân bị côn trùng bao phủ, từ xa nhìn lại hệt như một bóng đen!

Bóng đen ấy tránh khỏi một cú húc rồi lao vút về phía cửa, nhưng lại nắm lấy mép cửa – cố gắng đóng nó lại!

“Thẩm Mặc?!” Đỗ Lai sửng sốt.

Asalina và Leonid cũng sững sờ tại chỗ.

Thẩm Mặc nhìn về phía Bạch Ấu Vi bên ngoài cánh cửa.

Thực ra, anh đã chẳng còn nhìn thấy rõ nữa. Lũ côn trùng đã bò vào mắt, tầm nhìn trở nên mờ đục lốm đốm như rỉ sét, gương mặt Bạch Ấu Vi cũng dần trở nên mơ hồ.

Anh chỉ cảm nhận được bàn tay cô nắm lấy tay mình, nghe thấy cô khẽ nói: “Thẩm Mặc, anh ra đây đi…”

Thẩm Mặc nghiến răng, giật tay về!

“Đi mau.” Anh nói dứt khoát, sau đó dùng sức đóng mạnh cánh cửa lại!

“Thẩm Mặc! Thẩm Mặc!!” Bạch Ấu Vi nhào đến đập mạnh vào cửa! Nhưng nó không hề nhúc nhích!

Asalina không dám tin: “Tại sao anh ấy không ra ngoài?!”

“Khốn kiếp!” Đỗ Lai thấp giọng chửi rủa: “Anh ta sợ ra ngoài sẽ ăn thịt chúng ta!”

Leonid và Trần Huệ đều nóng ruột: “Cửa này chẳng lẽ không mở được nữa sao?! Mau đẩy mạnh vào!!”

“Đẩy?! Đẩy kiểu gì?!!” Đỗ Lai lo lắng quát lên, “Chú thì bị thương! Dựa vào sức của tôi với Asalina sao có thể đẩy nổi Thẩm Mặc?!”

Bạch Ấu Vi nghiến chặt răng, đột nhiên xoay người, giật lấy con dao găm trong tay Đỗ Lai, lạnh giọng nói: “Tôi có cách khiến anh ấy phải ra ngoài.”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments