Chương 9: Vô Sự Hiến Ân Cần
Vì sự việc “chấn thương lao động” của Lục Hành Châu, Vương Phương đã lùi lịch quay những phân đoạn còn lại của anh một thời gian.
Lục Hành Châu mỗi ngày rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, cũng không chịu về nhà, cứ ngồi lì tại phim trường theo dõi những hậu bối diễn xuất. Điều đó khiến mấy diễn viên trẻ mới vào nghề sợ đến nỗi run rẩy, chỉ lo diễn chưa đạt, không ai dám lơ là chút nào.
Dạo gần đây, quả nhiên như đã hứa, Diệp Thanh Trầm mỗi ngày đều mang hai phần bữa sáng đến phim trường. Sau đó cô đi trang điểm, tạo hình, còn Lục Hành Châu thì ngồi trong phòng nghỉ chờ chuyên viên trị liệu đến. Cánh tay của anh thực ra đã hồi phục rất tốt, thời gian nghỉ ngơi cũng đầy đủ, nhưng mỗi tháng vẫn cần làm vài lần vật lý trị liệu.
Sức khỏe là vốn liếng cách mạng, Lục Hành Châu chưa bao giờ qua loa với vấn đề này.
Sau khi trị liệu xong, Lục Hành Châu cử động cánh tay, liền thấy Chu Chí bên cạnh lộ ra vẻ mặt như ông cụ nghịch điện thoại trong tàu điện ngầm — kinh ngạc, khó hiểu, xen lẫn một chút khinh thường.
Lục Hành Châu không chịu nổi cảnh đó: “Gì đấy? Biểu diễn biến sắc mặt à?”
Chu Chí liếc anh một cái, cân nhắc rồi nói: “Diệp Thanh Trầm lại lên hot search rồi.”
Lục Hành Châu tưởng lại có ai tung tin đồn nhảm gì đó, đang định nhìn thử thì Chu Chí bỗng kéo tay anh lại: “Thôi, anh đừng xem, lần này không phải tin tiêu cực đâu.”
Lục Hành Châu càng tò mò, cướp lấy điện thoại anh ta. Đập vào mắt là hàng chữ đen in đậm:
“Chiêu thức CP nào mạnh hơn? CP Tư Thanh vs CP Hắc Thanh — kết quả bình chọn ngang ngửa!”
Ban đầu Lục Hành Châu còn chưa hiểu chuyện gì, đến khi nhấp vào mới phát hiện đây là một bài viết ship CP giữa Diệp Thanh Trầm, Ô Tư Nguyên và Hacker.
Dân mạng thích ghép đôi những người mà họ cảm thấy hợp nhau, rồi “hít đường” từ đó. Đây là trò chơi rất phổ biến trong giới giải trí, nhưng không hiểu sao Lục Hành Châu lại thấy khó chịu.
Sao lại không có fan nào ship CP giữa anh và Diệp Thanh Trầm?
Từ lần gặp gỡ bất ngờ ở Khương Thang, đến tin đồn chiếc áo khoác, rồi cùng vào đoàn phim, vậy mà chẳng thấy CP “Lục Thanh” có triển vọng gì hết vậy? Làm ăn kiểu gì thế?
Lục Hành Châu xoa cằm, suy nghĩ xem có nên làm gì đó. Đúng lúc ấy, anh thấy bài đăng mới của Diệp Thanh Trầm trên Weilang.
Có vẻ là một loạt ảnh bị Hàn Tiểu Đồng chụp trộm, dù mờ nhưng vẫn toát lên vẻ oai phong trong bộ cảnh phục của cô. Bây giờ fan của Diệp Thanh Trầm đã phân hóa rõ rệt, không còn toàn những lời chê bai nữa, thậm chí có người đã hú hét muốn “liếm màn hình”.
Lục Hành Châu có để ý, cố tình thả một like cho bài viết của cô, đúng lúc trở thành lượt like thứ 520.
Anh chăm chú nhìn điện thoại, chờ fan phát hiện.
Quả nhiên chẳng bao lâu sau, có fan soi ra:
[Ảnh đế Lục thả tim cho chị Thanh Trầm rồi, trời ơi!]
[Còn đúng là lượt like thứ 520, chẳng phải ngầm tỏ tình à?]
[Nói thật, tôi luôn thấy họ có cảm giác CP, chỉ là không dám nói.]
[Fan của Lục đính chính: Thật sự chỉ là trùng hợp! Ông xã bận rộn như vậy, sao rảnh mà canh like?]
[+1, ông xã chỉ tiện tay thả like thôi, đừng tự huyễn nữa.]
[Không hẹn hò, Lục Hành Châu thật sự không hẹn hò.]
Lục Hành Châu: “…”
Tình thế ban đầu rõ là tốt đẹp, bỗng chốc tan thành mây khói, chẳng gây được chút sóng nào. Lục Hành Châu cũng không biết nên đánh giá fan của mình thế nào.
May mà mấy CP đang lan truyền trên mạng đều là giả, chỉ có Diệp Thanh Trầm ở bên cạnh mới là thật.
Một tuần sau, triệu chứng dị ứng của Lục Hành Châu hoàn toàn biến mất.
Vương Phương lập tức sắp xếp chuyên viên hóa trang cho anh, chuẩn bị quay nốt những cảnh cuối cùng.
Quay xong, Lục Hành Châu sẽ hoàn tất vai diễn.
Chuyên viên trang điểm không dám bôi son lên môi anh, chỉ dám dè dặt hỏi:
“Anh có mang son tới không ạ?”
Lục Hành Châu móc ra một thỏi son từ túi áo vest đưa qua.
Chuyên viên thử lên cổ tay mình, chau mày khó xử:
“Màu này hơi nhạt, không hợp với phong cách hóa trang của mấy cảnh này, anh còn cái nào khác không?”
Lục Hành Châu toàn mang những màu son thông dụng cho nam giới, rất hiếm khi gặp tình huống ba cây liên tiếp bị từ chối. Cho đến khi chuyên viên bỗng đập đầu nhớ ra:
“Đúng rồi, lần trước trong cảnh hôn môi, màu son trên môi chị Diệp rất hợp, chỉ tiếc là anh không dùng được.”
Lục Hành Châu suy nghĩ một chút: “Cô ấy dùng son gì?”
Chuyên viên: “Hình như là chị Diệp tự làm, thấy tôi thích nên chị ấy tặng cho tôi rồi.”
OK, phá án xong. Lục Hành Châu nói: “Vậy dùng thử xem.”
Son thủ công không yêu cầu thành phần nghiêm ngặt như son hàng hiệu, thiếu đi nhiều chất dễ gây dị ứng, bảo sao lúc trước anh chạm phải cũng không bị dị ứng.
Lúc này, cánh cửa phòng hóa trang vang lên tiếng gõ, Diệp Thanh Trầm xách bánh sandwich bước vào. Gần đây cô đặc biệt quan tâm đến Lục Hành Châu, ngoài việc mang bữa sáng mỗi ngày, còn thường xuyên hỏi han tình trạng môi anh, tặng cả đống khẩu trang vô trùng, dặn anh mỗi giờ thay một cái để tránh nhiễm khuẩn.
“Anh Lục, chào buổi sáng. Em sợ anh ăn ngán nên tối qua mua nguyên liệu mới làm sandwich phiên bản cải tiến, có khoai lang tím với ức gà, còn rưới sốt salad, không gây béo mà vẫn đủ năng lượng…”
Chưa nói hết, Diệp Thanh Trầm đã thấy chuyên viên trang điểm vừa bôi xong son cho Lục Hành Châu, chuẩn bị cất đi.
Cô nhìn cây son quen thuộc đó, lặng người vài giây.
Không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.
Cô nhìn chằm chằm vào môi anh, giọng có chút run: “Anh Lục…”
Lục Hành Châu ho nhẹ một tiếng, mắt nhìn sang hướng khác.
……
“Anh không cố ý đâu.” Buổi trưa khi ăn, Lục Hành Châu tìm thấy Diệp Thanh Trầm đang ngồi một góc, vô cùng nghiêm túc nói.
Từ trước đến nay, ngoại trừ cha mẹ anh, chưa từng ai khiến Lục Hành Châu phải cúi đầu nhận lỗi như vậy.
Nếu bị người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ coi là bằng chứng yêu đương.
“Anh không cần giải thích với em.” Diệp Thanh Trầm đã bình tĩnh lại, chỉ là còn một chút giận dỗi, tự điều chỉnh một lúc là qua.
Huống hồ, có gì mà phải giải thích?
Lục Hành Châu rõ ràng cố ý trêu chọc cô.
Chỉ có cô là ngốc, ngày nào cũng đúng giờ mang bữa sáng, tối đến còn nghiêm túc nhắc anh bôi thuốc.
Thời gian này hai người tiếp xúc rất gần gũi và thân thiết, nếu không biết gì có khi lại tưởng họ đã nảy sinh tình cảm. Diệp Thanh Trầm vốn ghét điều này nhất, càng ghét việc bị đồn với Lục Hành Châu, nhưng lại chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy — vì Lục Hành Châu thành ra như vậy, cũng là vì cô.
Kết quả thì sao?
Lục Hành Châu còn định nói gì đó thì đúng lúc Kỷ Tinh Nghiêu từ phía sau gọi cô:
“Thanh Trầm, qua đây chút!”
Diệp Thanh Trầm không nói hai lời, lập tức đứng dậy đi qua.
Lục Hành Châu nhìn bóng lưng gầy gò của cô, thở dài.
Thật ra Kỷ Tinh Nghiêu chẳng có việc gì quan trọng, chỉ là thấy Diệp Thanh Trầm lại ở cạnh Lục Hành Châu thì buồn bực, không ngờ gọi một tiếng mà cô thực sự qua.
“Có chuyện gì vậy?”
Hai người vòng qua dàn dựng tạm thời của đoàn phim, Kỷ Tinh Nghiêu do dự hồi lâu, rồi bỗng lôi từ ốp điện thoại ra một tấm bưu thiếp:
“Lần trước anh hứa rồi, giúp em xin chữ ký của đàn chị.”
Diệp Thanh Trầm nhìn tấm bưu thiếp in hình Bắc Huyên, lại nhìn chữ ký phía trên được viết một mạch, không biết nên có biểu cảm gì.
Đi thêm một đoạn, Kỷ Tinh Nghiêu nhịn không được hỏi: “Em với Ảnh đế Lục dạo này có phải thân quá rồi không?”
Diệp Thanh Trầm sải bước khựng lại, nhẹ nhàng ngẩng đầu.
Tai của Kỷ Tinh Nghiêu hơi đỏ lên, anh gãi đầu che giấu:
“Anh không phải muốn can thiệp vào chuyện của em, chỉ là thấy hai người cứ ở bên nhau hoài như vậy không hợp lắm. Ảnh đế Lục không phải người mà chúng ta có thể với tới đâu. Trong đoàn phim nhiều người nhiều miệng, nếu để lời đồn lan ra, người bị mắng vẫn sẽ là em thôi.”
Danh tiếng quyết định tất cả — đó là định lý trong giới giải trí. Một ngôi sao chỉ cần có độ nổi tiếng cao, cho dù có làm sai cũng có thể được fan cực đoan tẩy trắng thành hình tượng “đẹp – mạnh mẽ– đáng thương”.
Diệp Thanh Trầm tất nhiên hiểu điều đó, thậm chí còn hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Vì vậy ngay từ đầu cô đã giữ khoảng cách với Lục Hành Châu. Nhưng khi nghĩ đến sự nhiệt tình vượt mức bình thường của Kỷ Tinh Nghiêu dành cho mình, trong đầu cô lờ mờ hiện lên một suy đoán, dần dần hình thành rõ ràng:
“Kỷ Tinh Nghiêu.”
“...Hả?”
“Anh thích em à?”
“...”
Kỷ Tinh Nghiêu im lặng hai giây, vành tai càng đỏ hơn, gần như lan ra đến hai má, nhưng anh lập tức phủ nhận:
“Sao có thể chứ, sao anh có thể thích em được, anh...”
Anh còn muốn nói thêm vài câu để chứng minh mình hoàn toàn không có ý đó, nhưng giọng Diệp Thanh Trầm nhẹ tênh, như thể chẳng hề để tâm:
“Vậy thì tốt, nếu không em sẽ rất phiền.”
Kỷ Tinh Nghiêu ngẩn người, không còn tâm trí nghĩ đến nỗi buồn thầm kín trong lòng nữa:
“Em phiền gì chứ?”
Diệp Thanh Trầm mỉm cười nhẹ:
“Em hiện giờ chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp, không muốn vướng vào chuyện tình cảm với anh.”
Kỷ Tinh Nghiêu: “…”
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng anh vẫn thấy hơi buồn. Anh ậm ừ kiếm cớ rút lui trước.
Diệp Thanh Trầm nhìn tấm thiệp có chữ ký trong tay, khóe môi khẽ nhếch, một tay vo nát rồi ném vào thùng rác.
……
Ba ngày sau, phân cảnh của nhà tâm lý học do Lục Hành Châu thủ vai chính thức đóng máy.
Đoàn phim nghỉ một ngày, tổ chức một buổi tiệc nhạc nhỏ tại nhà hàng gần phim trường. Một số nghệ sĩ vừa biết hát vừa biết diễn đã lên sân khấu khuấy động không khí trước.
Mấy ngày nay, Diệp Thanh Trầm và Lục Hành Châu không nói với nhau câu nào, đạo diễn Vương Phương tất nhiên nhìn ra điều đó. Ông có ý muốn đẩy thuyền hai người nên cười hiền lành, khích lệ:
“Hành Châu đóng máy rồi mà không hát một bài thì sao được. Hát một bài tình ca với Thanh Trầm đi. Hai người trong phim cũng coi như là kết thúc kiểu BE (bad ending), hát bài hot dạo này ấy…”
Có người lên tiếng: “‘Vấn Tâm’.”
Vương Phương: “Đúng rồi!”
Lục Hành Châu nhìn thoáng sang Diệp Thanh Trầm.
Không thể làm phật lòng đạo diễn, Diệp Thanh Trầm chỉ đành gật đầu: “Được.”
Lục Hành Châu khẽ thở dài, thầm nghĩ còn chưa kịp bày tỏ lòng mình đã hiểu thế nào là “con đường theo đuổi vợ còn dài lắm”.
Một khi đã thích ai, thì dù là người bình thường hay ảnh đế, đều luống cuống như nhau.
Ca khúc “Vấn Tâm” không phải dạng có ca từ hoa mỹ, ngược lại khá sến súa, phần ngượng ngùng nhất là đoạn nam nữ song ca.
Diệp Thanh Trầm chăm chăm nhìn vào màn hình: “Chỉ muốn nói với anh…”
Lục Hành Châu: “Anh thích em.”
Diệp Thanh Trầm nghiến răng: “Chỉ muốn nói với anh…”
Lục Hành Châu: “Anh để ý em.”
Mỗi lần anh tiếp một câu, tay cầm micro của Diệp Thanh Trầm lại run lên, tim đập nhanh, mặt nóng bừng: “Chỉ muốn nói với anh…”
Lục Hành Châu: “Tất cả những lời đường mật, đều dành cho em.”
Tiếng cổ vũ xung quanh ồn ào đến chói tai.
Diệp Thanh Trầm không hát nổi nữa, trong lòng chỉ muốn chửi chết người viết lời bài “Vấn Tâm”.
Kết thúc bài hát, Diệp Thanh Trầm rốt cuộc không nhịn được, lấy cớ đi vệ sinh rồi rời khỏi phòng tiệc.
Cô lấy nước rửa mặt cho tỉnh táo hơn, cảm giác nóng ran trên mặt cũng dịu đi một nửa. Vừa định quay lại phòng, xoay người thì thấy Lục Hành Châu mặc vest, đứng cách đó không xa.
Diệp Thanh Trầm gần như lập tức cảm thấy không được tự nhiên.
Đã vào mùa hè, không khí ban đêm dính dấp, hơi rượu lẫn vào, khiến người ta có cảm giác hơi say.
Cô muốn đi vòng qua anh để trở về, hai người ở riêng thế này khiến cô nghẹt thở. Nhưng Lục Hành Châu bỗng nói:
“Lần trước nói sẽ mời anh ăn một bữa, giờ đi luôn đi, anh đưa em tới một nơi.”
Diệp Thanh Trầm ngẩn ra, quả nhiên không thể từ chối.
Cô vốn là người như thế, đã nợ thì nhất định phải trả. Dùng lý do đó để mời cô, còn hiệu quả hơn bất cứ cách nào khác.
Trên đường quay lại phòng tiệc, Lục Hành Châu đột ngột rẽ sang một hướng khác, đẩy cửa một phòng riêng.
Bên trong rất ít người, có vẻ là tiệc riêng tư.
Lục Hành Châu lên tiếng trước: “Chào đạo diễn Trương.”
Ngay khi nhìn thấy người trong phòng, Diệp Thanh Trầm đã khựng lại, đến giờ vẫn chưa phản ứng kịp, cho đến khi Lục Hành Châu khẽ kéo vạt áo cô.
Đạo diễn Trương trông nghiêm nghị hơn đạo diễn Vương Phương rất nhiều, tuổi ngoài năm mươi, mặt không chút biểu cảm, nhiều người trong giới đều sợ ông. Nhưng danh tiếng của ông lại nằm top đầu, phim nào do ông đạo diễn cũng đều bùng nổ.
Diệp Thanh Trầm biết ông, không chỉ vì ông là biên đạo nổi tiếng trong giới điện ảnh, mà còn vì mấy năm trước ông từng lên một chương trình phỏng vấn trực tiếp.
Lúc đó nữ MC hỏi: “Trong lớp diễn viên nữ trẻ hiện nay, ông đánh giá cao ai nhất?”
Đạo diễn Trương nổi tiếng nhìn người rất chuẩn, ai được ông chọn đều sẽ nổi. Những người ấy còn được cư dân mạng gọi đùa là “con đẻ của đạo diễn Trương”.
Nhưng lần duy nhất ông nhìn nhầm — chính là Diệp Thanh Trầm.
Khi ấy đạo diễn Trương nói: “Diệp Thanh Trầm không tệ, ánh mắt cô ấy có cảm xúc, là một diễn viên có tương lai.”
Không ngờ khi đó Diệp Thanh Trầm lại không đủ độ nổi tiếng, không có phim đóng, công ty còn có thái độ muốn đóng băng cô, khiến cô buộc phải đi theo con đường “hắc hồng”. Mấy năm trôi qua, ký ức đó vẫn không hề phai mờ.
Diệp Thanh Trầm không ngờ sẽ gặp lại đạo diễn Trương trong hoàn cảnh như thế này. Cô luôn biết ơn ông, vì ông đã thắp lên một tia sáng cho con đường mù mịt của cô, khiến cô tin rằng mình có thể trở thành một diễn viên tốt.
Diệp Thanh Trầm lễ phép chào hỏi, sau khi ngồi xuống thì càng không hiểu Lục Hành Châu định làm gì.
Lục Hành Châu đúng là con cưng của các đạo diễn, quan hệ tốt với tất cả. Sau vài câu xã giao, anh nói thẳng:
“Trước đây tôi có nói sẽ giới thiệu một người với đạo diễn Trương, hôm nay đưa cô ấy tới rồi.”
Đạo diễn Trương liếc nhìn Diệp Thanh Trầm một cái, hừ nhẹ:
“Làm nữ chính trong phim của tôi không phải chỉ cần có ngoại hình là đủ.”
Lục Hành Châu bật cười:
“Đương nhiên rồi. Nhưng tôi tin Thanh Trầm không có vấn đề gì.”
Thấy hai người nói chuyện chẳng hề kiêng dè, Diệp Thanh Trầm vừa thấp thỏm, vừa hiểu rõ Lục Hành Châu đang giúp cô tạo cơ hội. Cô đã đến tuổi không còn trẻ trung mà cũng chưa hẳn chín muồi, ai nhắc đến cô cũng đều nghĩ đến chuyện thị phi nhiều hơn tác phẩm. Cô thật sự cần một tác phẩm đủ tốt để giúp khán giả hiểu rõ con người thật của mình.
Trước đây từng có tin đồn trên mạng rằng năm nay đạo diễn Trương sẽ tung một bom tấn nhằm tranh giải phim xuất sắc nhất trong nước, nhưng vẫn chưa có tin tức cụ thể. Không ngờ đã bước vào giai đoạn tuyển vai, có vẻ sắp khai máy rồi.
Bữa ăn hôm ấy không ai ăn nhiều, nói chuyện xong thì tan tiệc.
Sau khi đạo diễn Trương rời đi, căn phòng cũng trở nên vắng vẻ.
Ánh sáng vàng nhạt bao phủ bộ bát đũa, cách bài trí tinh tế vẫn còn nguyên.
Diệp Thanh Trầm có quá nhiều suy nghĩ trong lòng, đến mức quên cả sự ngại ngùng trước đó: “Tại sao anh lại muốn giúp em?”
Vô duyên vô cớ mà tử tế, chẳng phải là có ý đồ? Cô không tin mấy lời kiểu “tôi chỉ không muốn lãng phí một tài năng” đâu.
Lục Hành Châu nheo mắt lại, ánh nhìn thu về từ cửa:
“Em biết tại sao Kỷ Tinh Nghiêu cứ bám lấy em không? Anh cũng giống cậu ta.”
Diệp Thanh Trầm khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh không thể tin nổi.
Nhưng khóe môi Lục Hành Châu nhếch lên, giọng điệu có chút trêu chọc:
“Đùa thôi. Anh đâu có giúp gì cho em. Có được vai diễn hay không vẫn phải dựa vào bản thân em. Chỉ là đạo diễn Trương đang đau đầu vì chưa tìm được nữ chính phù hợp. Anh lại nhận vai nam chính, nên khi ông ấy có hỏi anh muốn đề cử ai không, anh liền nghĩ đến em.”
Diệp Thanh Trầm không biết nên nói gì: “Cảm ơn.”
Lục Hành Châu cười:
“Cảm ơn gì chứ? Anh giúp em không chỉ vì vậy đâu. Nghe nói hợp đồng của em với Giải Trí Trường Minh sắp hết hạn rồi, coi như anh hối lộ trước, em có thể ưu tiên cân nhắc studio của anh được không?”
Diệp Thanh Trầm gần đây đúng là đang suy nghĩ về chuyện đó, nhưng không ngờ anh lại hành động nhanh như vậy.
Cô dừng lại vài giây, nói sẽ cân nhắc nghiêm túc, sau đó gọi phục vụ tới:
“Chào anh, tôi muốn thanh toán.”
Phục vụ ngơ ngác: “Ngài Lục đã thanh toán từ trước rồi ạ.”
Ánh mắt Diệp Thanh Trầm quét qua mặt Lục Hành Châu như tia X-quang:
“Không phải nói là để em mời sao? Như vậy em nợ anh đến bao giờ mới trả hết?”
Lục Hành Châu ban đầu nhịn cười không nổi, sau đó bật cười ha hả:
“Sao em đáng yêu vậy chứ? Chỉ cần khi đi thử vai em thể hiện thật tốt, một lần giành lấy vai nữ chính, thì đó là món quà cảm ơn tuyệt nhất rồi. Dù sao em cũng là do anh giới thiệu, nếu biểu hiện tệ quá, thì mất mặt sẽ là anh đấy.”
……
Sau khi Lục Hành Châu rời đi, đoàn phim vẫn nhộn nhịp như cũ.
Lại thêm một tháng nữa trôi qua, toàn bộ đoàn phim 《Hồ sơ điều tra 1989》phần hai cùng nhau tham dự tiệc đóng máy.
Hàn Tiểu Đồng thu dọn đồ đạc trong khách sạn xong xuôi, cuối cùng cũng được ngồi lên xe về nhà cùng Diệp Thanh Trầm.
Trong mấy tháng vừa rồi, Diệp Thanh Trầm gầy đi gần năm ký, gương mặt trái xoan trông càng nhỏ lại, khiến Hàn Tiểu Đồng lo lắng vô cùng. Về đến nhà chưa kịp làm gì khác, cô đã lập tức viết kín một bảng thực đơn chi tiết.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Kim Hàm cũng gọi điện thoại tới.
Những năm trước, Diệp Thanh Trầm rất ít nhận quảng cáo vì antifan không mua sản phẩm cô quảng bá. Nhưng năm nay, cô lại có thêm hai nhóm fan couple trung thành, khiến các nhãn hàng chủ động tìm đến mời hợp tác.
Vừa chốt xong một vài điều khoản chi tiết, xem xong hợp đồng, Kim Hàm đã gửi tới một loạt tin nhắn đầy dấu chấm than, kèm theo một câu: "Cưng ơi, cưng lại lên hot search rồi!"
Diệp Thanh Trầm: …
Cô đã chuyên tâm đóng phim suốt mấy tháng, lượng lên hot search cũng giảm đi đáng kể. Đoàn phim có quy định không được tiết lộ bất kỳ thông tin nào ra ngoài, an ninh cũng rất nghiêm ngặt, vì thế cô mới có thể bình yên được một thời gian. Không ngờ vừa mới về nhà lại bị chụp hình ngay.
Tiêu đề trên hot search vẫn đơn giản và gay gắt như thường lệ:
#DiệpThanhTrầm bóc lột trợ lý nữ#
Ảnh minh họa là cảnh Diệp Thanh Trầm và Hàn Tiểu Đồng xuất hiện ở sân bay. Hàn Tiểu Đồng đẩy hai chiếc vali to, còn đeo thêm một cái ba lô, khi ra khỏi sân bay chờ xe, cô còn cầm ô che nắng cho Diệp Thanh Trầm. Trong khi đó, Diệp Thanh Trầm chỉ đeo một túi đeo vai, tay không xách gì, dáng vẻ nhàn nhã.
So sánh như vậy, đúng là Hàn Tiểu Đồng trông rất thảm.
Đặc biệt là vì Hàn Tiểu Đồng vốn nhỏ nhắn đáng yêu, nên khi làm việc vất vả lại càng khiến người ta xót xa.
Gần đây hình tượng của Diệp Thanh Trầm cũng đã "tẩy trắng" không ít, nhưng lần này hot search vừa lên, số lượng người quay lại chỉ trích lại tăng gấp đôi, dường như lại có xu hướng bị bôi đen trở lại.
[Tưởng cô ta đã quay đầu là bờ, hóa ra mọi người chỉ bị che mắt thôi.]
[Cứ tưởng mình là siêu sao chắc? Tính khí hạng hai, nhân phẩm hạng ba, không lên được sân khấu thì vẫn là không lên được.]
[Thật sự thương trợ lý, người ta là nghệ sĩ khác cũng đâu có yếu đến mức không thể xách được cái gì?]
[Chỉ trích Diệp Thanh Trầm thế là quá rồi? Bỏ tiền ra thuê trợ lý để làm gì? Không phải là để giúp làm việc sao? Chẳng lẽ tôi bỏ tiền ra, còn phải tự mình làm hết? Vậy tôi thuê trợ lý làm gì? Thà thuê một ông bố về cung phụng luôn cho xong!]
[Cuối cùng cũng có người tỉnh táo rồi, cái kiểu giả thánh mẫu thật là ghê tởm.]
[Lần này tôi đứng về phía Diệp Thanh Trầm, nhận tiền thì làm việc, chẳng có gì đáng phàn nàn.]
[Ôi trời, trợ lý Hàn Tiểu Đồng lên tiếng rồi, chỉ viết đúng một câu: "Đây là công việc của tôi, không cần mọi người bận tâm. Nếu rảnh thì hãy chú ý tới phim mới của chị ấy."]
[Haiz, nhìn là biết bị ép viết mà, bị bóc lột đến mức này rồi mà vẫn không quên tuyên truyền cho Diệp Thanh Trầm, thật đáng thương.]
[Gặp phải bà chủ thế này đúng là sinh tồn nơi hang hổ, em gái ơi nghỉ việc sớm đi! Ủng hộ em!]
Trước màn hình máy tính, Hàn Tiểu Đồng tức đến mức suýt cắn nát móng tay trỏ.
Không thanh minh thì bị coi là thừa nhận, thanh minh lại bị cho là bị uy hiếp, đám người này không thể ngừng tưởng tượng được à!
Chuyện căn bản không hề như mấy kẻ anti nghĩ. Những lúc có hành lý, Diệp Thanh Trầm hầu như đều muốn giúp đỡ, nhưng Hàn Tiểu Đồng luôn kiên quyết từ chối. Nếu Diệp Thanh Trầm không nghe lời, Hàn Tiểu Đồng thậm chí còn giận dỗi âm thầm.
Hàn Tiểu Đồng rất rõ ràng, đây vốn là công việc của cô, làm gì có chuyện để "chị gái thân yêu" của mình phải phụ giúp? Huống hồ, chị ấy đã mệt mỏi vì quay phim và lịch trình dày đặc, những lúc còn lại chỉ cần đẹp rạng ngời là đủ rồi.
Một trợ lý đúng nghĩa là người phải đảm bảo nghệ sĩ được giảm tối đa khối lượng công việc khi có thời gian rảnh. Nếu ngay cả điều đó cũng không làm được, cô còn xứng làm trợ lý của chị ấy sao?
Thế nhưng, dù cô có giải thích thế nào thì vẫn không ai tin.
Giới giải trí là vậy, sự thật vĩnh viễn không quan trọng. Chỉ cần anti muốn bôi nhọ, thì cái gì họ cũng có thể làm ngơ.
Ngay lúc đó, một chương trình nội bộ đã bị ẩn trong hệ thống của phần mềm Weilang, tên là “Người chửi Diệp Thanh Trầm sẽ bị ép khen ngợi” bỗng nhiên bị kích hoạt trở lại.
[Đúng là xinh thật, nhưng đánh bài dở quá.]
→ Tự động chuyển thành: [Chị Thanh Trầm sắc nước hương trời, vừa ngọt vừa mặn, gu chuẩn luôn!]
[Đừng cố tẩy trắng cho Diệp Thanh Trầm, vô ích thôi. Nào, đọc to theo tôi: Diệp Thanh Trầm chắc chắn sẽ flop.]
→ Tự động chuyển thành: [Đường đường chính chính, chỉ dùng diễn xuất để chứng minh, hoan nghênh theo dõi tác phẩm 《Hồ sơ điều tra 1989》, đón nhận một Diệp Thanh Trầm khác biệt.]
[Cái thứ yêu ma gì đây? Cút đi.]
→ Tự động chuyển thành: [Không cần so sánh, chị Thanh Trầm đẹp riêng một cõi.]
Anti: …
Fan chân chính: Mặc dù như vậy nhưng mà, @Tôi Là Hacker, anh gì ơi, có thể đổi mấy câu văn nghệ hơn được không?
Ngay dưới bình luận đó, hacker thật sự phản hồi: Đã rõ.
Sau đó tải lại trang, các câu khen ngợi quả nhiên được cập nhật.
[Diệp Thanh Trầm giả trân, buồn nôn thật sự.]
→ Tự động chuyển thành: [Giữ vững đam mê, tiến tới biển trời mới.]
[Ra mặt rồi, chiêu lấy thân chắn dao giỏi thật, trợ lý mà bị uy hiếp thì chớp mắt đi, hàng chục ngàn người dùng tụi tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cô!]
→ Tự động chuyển thành: [Vì là chị, nên chưa từng quay đầu, Diệp Thanh Trầm fighting!]
[Làm ơn hãy coi trợ lý là con người.]
→ Tự động chuyển thành: [Nhờ có chị xuất hiện, đủ để em thích suốt nhiều năm.]
Chế độ phản hồi tự động này vừa có thẳng thắn xuacs tích vừa có văn nghệ, đúng là nhạc gì cũng nhảy.
Fan chân chính đồng loạt tỏ rõ cảm xúc: Phê quá, phê quá, CP Hắc Thanh đỉnh nhất luôn!
Tuy nhiên, trong khi fan một bên “ăn đường” hăng say, thì một bên anti lại nổi đóa mắng chửi tài khoản chính thức của Weilang:
"Bug này sao còn chưa sửa? Lũ lập trình viên làm cái quái gì vậy? Tự từ chức đi cho rồi! Tôi dùng chân viết mã còn tốt hơn các người!"
Anti không ngờ rằng mình đã rất gay gắt, mà phía Weilang chính thức còn gay gắt hơn. Có lẽ họ bị mắng đến phát bực, nên thẳng tay tung ra một thông báo:
@Weilang V:
Không sửa được, ai giỏi thì nhào vô.
Công ty đánh giá cao các nhân tài kỹ thuật như @Tôi Là Hacker.
Nếu cậu ấy đồng ý, cánh cửa Weilang sẽ mãi mở rộng chào đón cậu.
Anti: “……”
Đồng loạt cạn lời.
0 comments