Thu Bong Chuong 688

By Quyt Nho - tháng 3 05, 2025
Views

Chương 688: Lời khuyên

A Long buộc một sợi dây thừng quanh người, đầu còn lại cột chặt trên boong tàu. Sau đó, hắn cầm theo đèn pin và dao, chậm rãi trượt xuống khỏi thuyền.

Việc phân biệt hoa văn trên thân tàu đã gỉ sét vốn dĩ không dễ dàng, chưa kể một phần hình vẽ còn bị ngâm trong nước.

A Long xuống đã lâu mà vẫn chưa quay lại. Phan Tiểu Tân bám vào lan can, căng thẳng quan sát hắn.

Trong khoảng thời gian chờ đợi, Bạch Ấu Vi ngồi bên cạnh thầy Thừa, dùng khăn khô lau nước trên người ông, cố gắng giữ cho cơ thể ông khô ráo.

Thầy Thừa mở mắt vài lần nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn họ một lúc rồi lại nhắm mắt, trông có vẻ rất mệt mỏi.

Bạch Ấu Vi lau mặt ông, lau cánh tay, rồi đến bàn tay. Đột nhiên, cô chạm phải một thứ cứng rắn...

Giống như móng tay.

Cô lặng lẽ nhìn xuống.

Trên mu bàn tay của thầy Thừa mọc ra một lớp vảy cá nhỏ li ti, trong suốt.

Phan Tiểu Tân cũng nhìn thấy, đôi mắt đỏ lên, thấp giọng gọi:

“Vi Vi…”

Bạch Ấu Vi không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn thật lâu, rồi đặt tay thầy Thừa xuống, sau đó đi kiểm tra Asalina.

Vết thương của Asalina cũng rất nặng, nhưng kỳ lạ thay, trên người cô ấy không xuất hiện bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.

Asalina hồi tưởng một chút, rồi nói với Bạch Ấu Vi:

“Có lẽ là do nước biển đã rửa trôi phần lớn chất nhầy, nên tôi không sao.”

Còn về thầy Thừa, ngay khi vẫn còn ở trên thuyền, ông đã bị nhân ngư cắn trúng.

Asalina quan sát sắc mặt của Bạch Ấu Vi, cẩn thận mở lời:

“Cô từng nói… mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Chỉ cần chúng ta có thể rời khỏi đây, kết cục thế nào vẫn chưa thể biết trước.”

Vì vậy, đừng vội từ bỏ. Khi chưa đến giây phút cuối cùng, không ai có thể đoán trước kết cục sẽ ra sao.

Thế nhưng, những lời này đối với Bạch Ấu Vi mà nói lại nhạt nhẽo như nước lã.

Cô im lặng một lúc, rồi đột nhiên hỏi Asalina:

“A Khánh… Sau khi anh ta xảy ra chuyện, làm thế nào cô có thể ra tay với anh ta?”

Asalina sững người.

Bạch Ấu Vi cúi đầu, hai tay siết chặt vạt váy đã ướt sũng, chậm rãi nói:

“Tôi không có ý gì khác… Tôi chỉ đang nghĩ, nếu… nếu thầy Thừa không thể cứu được, tôi… tôi nên làm sao…”

Cô không thể nói tiếp được nữa.

Asalina nhìn cô chăm chú, trong lòng đã hiểu rõ ý tứ của cô.

Nếu thầy Thừa cũng biến thành quái vật như A Khánh, thì trong số họ, nhất định phải có người ra tay kết thúc sinh mạng của ông. Và người đó, hiển nhiên, nên là Bạch Ấu Vi.

Asalina nhẹ giọng nói:

“Khi đó, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ—A Khánh rất đau đớn. Cậu ấy vô cùng, vô cùng đau đớn, vì vậy, tôi nhất định phải dốc hết sức để chấm dứt nỗi đau ấy.”

Bạch Ấu Vi gật đầu, vẻ mặt trống rỗng:

“Ừm, tôi hiểu rồi…”

“Nhưng tôi vẫn hối hận.” Asalina nói thêm.

Bạch Ấu Vi hơi sững người, mờ mịt nhìn cô.

Asalina nói:

“Con người, cho dù có đưa ra quyết định mà họ cho là đúng, thì vẫn sẽ hối hận vì hậu quả mà nó mang lại. Là tôi đã giết A Khánh, cả đời này tôi sẽ không thể quên. Tôi sẽ hối hận, cũng sẽ đau khổ. Nhưng nếu có cơ hội làm lại, tôi vẫn sẽ giết cậu ấy.

Nói vài câu triết lý hoa mỹ rồi muốn né tránh sự dày vò của lương tâm ư? Không thể nào. Thế gian này chưa từng có một cuộc sống nhẹ nhàng nào cả, ai cũng phải mang theo xiềng xích của riêng mình mà bước tiếp.”

Bạch Ấu Vi mím môi, chậm rãi hít sâu:

“…Tôi hiểu rồi.”

Cô quay đi, tiếp tục lau nước trên người thầy Thừa. Nhưng trong đầu, những lời của Asalina vẫn vang vọng—

Dù có đưa ra quyết định đúng đắn, cũng không thể tránh khỏi việc phải gánh chịu tội lỗi.

Những lời an ủi đẹp đẽ, suy cho cùng, cũng chỉ là thuốc giảm đau, không thể thay đổi bản chất của nỗi đau.

Một giọt nước mắt rơi xuống tay thầy Thừa.

Bạch Ấu Vi sững sờ, vội vàng lau mắt, rồi tiếp tục lau người cho ông.

Ở một góc khác, A Long cuối cùng cũng leo trở lại thuyền.

Asalina không kịp đợi, lập tức hỏi:

“Sao rồi? Có nhìn ra quy luật màu sắc không?”

A Long thở dốc, gật đầu:

“Ừm, mặc dù có vài chỗ bị che khuất nên không thể nhìn rõ, nhưng hẳn là có tám đoạn. Cả màu đen lẫn đỏ đều lặp lại tám lần!”

  • Share:

You Might Also Like

0 comments