Vo Tinh Dao Chuong 199

By Quyt Nho - tháng 3 03, 2025
Views

CHƯƠNG 199: Đến cùng vẫn là người trẻ tuổi, bốc đồng

Người dịch: Danh Vu

"Đa tạ hảo ý của mọi người, Ngu Chiêu ghi nhớ trong lòng."

Ngu Chiêu trịnh trọng cảm ơn tất cả, mọi người lại chen chúc phía dưới đi vào sân đấu võ, chờ đợi trận thi đấu cuối cùng của nàng. 

Biển người vừa tản đi, Tô Minh mới giống như là nhớ tới cái gì, hỏi Lam Tử Du bên cạnh: "Nhị sư huynh, huynh đã truyền đạt lời của sư tôn sẽ tha thứ cho muội ấy chưa vậy, để muội ấy còn tranh thủ thời gian trở về!"

Tô Minh thần sắc vội vàng, dưới đáy lòng không hiểu sao nổi lên một cổ khủng hoảng, không có cách nào nói với người khác. 

Hắn sợ hảo bằng hữu bên người Ngu Chiêu càng ngày càng nhiều, sợ đại vị của bản thân trong lòng Ngu Chiêu sẽ bị những người khác cướp đi.

"Ngu Chiêu đến chết cũng không đổi ý, không muốn trở về."Lam Tử Du nghiến răng nghiến lợi nói.

"Không nguyện ý? Vì sao lại không nguyện ý? Sư tôn không phải đã không còn so đo rồi sao?"Tô Minh không hiểu.

"Đệ hỏi huynh à?"Lam Tử Du cười lạnh một tiếng: "Ta thấy xem ra Ngu Chiêu thắng mấy trận so tài quá nhẹ nhàng, không biết rõ vị trí của mình."

Đệ tử của Thanh Diễn chân nhân không phải dạng con chó con mèo nào cũng ngồi vào được. 

Muội ấy mới thắng được vài trận so tài liền có thể không coi ai ra gì, chờ bị thất bại rồi liền biết đau đớn.

Tô Minh lo âu nhìn qua hướng Ngu Chiêu rời đi. 

Ngày mai chính là kỳ hạn chót sư tôn giao hạn, Ngu Tiểu Chiêu không thể khinh suất. 

Sư huynh đệ ba người tâm tư khác nhau, nhưng không có chú ý tới Diệp Tụng Tâm bên cạnh đã lặng lẽ rời đi không một tiếng động 

Nửa canh giờ sau, Diệp Tụng Tâm mới xuất hiện lần nữa, nàng đứng tại trung tâm các đệ tử Ngũ Hành Đạo tông, ngước đầu nhìn lên Ngu Chiêu trên đài so tài, trong mắt hiện lên sát khí. 

Ngu Chiêu, đây hết thảy là ngươi tự tìm đến, đừng trách người ngoài. 

"Ngu Chiêu."

Dao Cơ ngày thường xinh đẹp với đôi mắt đưa tình lúc nào cũng mang theo vô hạn phong tình.

Chỉ là giờ phút này nàng lại không tâm tình phát ra mị lực mà khẩn trương nhìn chằm chằm nữ nhân đối diện. Đây sẽ là đối thủ lớn nhất của ả ta chuyến này, cũng là hòn đá cản đường  lớn nhất. 

Chỉ có giải quyết được nàng thì chính mình mới có thể là người thắng cuối cùng. 

"Ta vốn không ý nghĩ cùng ngươi đối nghịch, nhưng mà ngươi lại cản trở con đường của ta, cho nên ngươi không thể không chết!"

Dao Cơ trên mặt lộ ra lệ khí, một đoàn khí lưu màu đỏ sậm chảy quanh mạch máu nàng. 

Mi tâm Ngu Chiêu không khỏi nhíu lại. 

Sau khi nàng làm thức tỉnh kí ức trong Thủy Linh Ngọc, ngũ giác so với dĩ vãng càng thêm nhạy cảm, nàng từ trên người Dao Cơ ngửi thấy một cỗ dị hương cực kì nhạt. 

Còn không đợi nàng cẩn thận suy nghĩ, Dao Cơ đem quạt lông trong tay ném ra hóa thành một con Bạch Phượng, sau đó lại lấy ra một tấm da thú trống lớn cỡ bàn tay ra, đầu ngón tay vỗ nhè nhẹ lên nó. 

Đông!

Trái tim Ngu Chiêu cũng theo tiếng trống trùng điệp nhảy một cái.

Đông!

Nhịp trống đạo thứ hai vang lên.

Trái tim Ngu Chiêu lại bị khống chế mà nhảy một cái tiếp.

Đông đông đông đông thùng thùng!

Lúc này, âm thanh nhịp trống đột nhiên tăng tốc, Bạch Phượng cũng phát ra một tiếng bén nhọn chói tau, cánh nhanh chóng vỗ ra vô số luồng gió như là hạt mưa từ trên trời giáng xuống.

Ngu Chiêu lùi lại phía sau một bước, Phù Sinh kính tự động xuất hiện.

Lớp mặt kính trong suốt nổi lên gợn sóng, trong chốc lát liền phục chế ra. 

Ngu Chiêu đưa tay đánh ra một đạo linh quang. 

"Đi!"

Hai đợt gió nhận tại không trung va chạm, cuồng phong gào thét, phát liên tục ra âm thanh trầm đục. 

Dao Cơ cất tiếng cười to: "Ngu Chiêu, ngươi thua!"

Vừa dứt lời, năm ngón tay của nàng hướng về da thú trống kia. 

Tấm da liền vỡ tan, bên trong phát ra tiếng kêu thảm thiết, ai oán.

Thần sắc phấn khởi của Dao Cơ nhưng sau khi nhìn thấy Ngu Chiêu bình an vô sự trong nháy mắt tối sầm lại. 

"Không có khả năng! Ngươi vì sao lại không có việc gì!"

Tiếng trống đã hòa cùng nhịp đập với trái tim của Ngu Chiêu. Cả hai đã chủ động ký khế ước.

Da thú trống bị phá, theo lý thì trái tim của Ngu Chiêu cũng nên theo đó bị bộc phá, nhưng nàng vì cái gì mà một điểm phản ứng đều không có!

"Ngươi đoán xem."

Thanh âm Ngu Chiêu bỗng dưng vang lên sau lưng Dao Cơ. 

Dao Cơ kinh hãi, vội vàng quay lưng lại không có một ai.

"Y!"

Tiếng kêu hoảng sợ của Bạch Phượng một lần nữa kéo lực chú ý của nàng quay trở lại.

Ngẩng đầu nhìn lên, Ngu Chiêu chẳng biết lúc nào đứng trên lưng Bạch Phượng, tay nàng đang gắt gao nắm chặt cổ nó. 

Bạch Phượng không tránh thoát được lao xuống như chớp từ trên cao. 

"Mới thế đã kết thúc?"

"Thật nhanh, cảm giác không chút phấn khích lắm."

"Dao Cơ có thể cùng Ngu Chiêu giao đấu mấy chiêu đã là không tệ, thời gian những người khác kiên trì ngắn hơn."

Pháp khí bản mệnh của Dao Cơ đều rơi vào trong tay Ngu Chiêu rồi, mọi người ở đây không còn hứng thú xem tiếp. Ngay lúc tất cả đều nghĩ trận so tài sắp kết thúc thì tình thế lại xoay chuyển. 

Chỉ thấy Bạch Phượng bị Ngu Chiêu bóp cổ kia há mồm phun ra một đạo hồng quang, sau đó lông vũ từ phần đuôi của nó bắt đầu biến đỏ, không ngừng lan tràn lên phía trên, khí tức nóng rực đập vào mặt.

"Ngu Chiêu! Ngươi bị lừa rồi! Ha ha ha ha ha!" Kinh hoảng trên Dao Cơ hóa thành biểu cảm của mưu kế đạt được: "Đi chết đi!"

Hai tay nàng hai tay, hỏa diễm cháy hừng hực từ Bạch Phượng phun ra ngoài, trong chốc lát hình thành một biển lửa.

Trong nháy mắt, nhiệt độ cao cực hạn bao trùm không gian, thân ảnh Ngu Chiêu cũng theo đó mà trở nên mơ hồ. 

Không ít người lên tiếng kinh hô, khó có thể tin được trừng to mắt.

Ngu Chiêu sẽ không phải sắp thua đi?

Xem thi đấu trên ghế cao. 

Tễ Nguyên Tông chủ cũng giật mình kêu lên, kém chút liền không nhịn được đứng lên.

Cũng may Thanh Diễn chân nhân trên thân phát ra lãnh ý kịp dập tắt sự xúc động của hắn. 

Hắn ngưng thần lại nhìn tiếp, căng thẳng trên khuôn mặt dần dần hòa hoãn.

Đến cùng vẫn là người trẻ tuổi.

Bốc đồng. 

Ánh lửa đầy trời phản chiếu trên mặt Dao Cơ, lại giúp tăng thêm phần động lòng người cho nàng. 

Nàng cười đến tùy tiện: "Ngu Chiêu! Ta thắng! Ta mới là......"

Sau một khắc, thanh âm của nàng im bặt mà dừng lại.

Ngu Chiêu nắm chặt năm ngón tay, cắt đứt tiếng cười của nàng: "Dao Cơ, ngươi cao hứng quá sớm."

Dao Cơ giật giật khóe môi, mặt mũi tràn đầy vẻ không cam lòng, tiếng nhỏ như muỗi vo ve.

"Ngu Chiêu, ngươi vì cái gì còn không chết?"

Ngu Chiêu bình tĩnh nhìn xem nàng.

Dao Cơ cùng nàng đối mặt, ánh mắt âm trầm nói: "Đây là ngươi bức ta."

Ả ta bỗng nhiên cắn đầu lưỡi, một cỗ khí tức nóng nảy đột nhiên từ trong cơ thể nàng bộc phát, lại khiến nàng tránh thoát khỏi ràng buộc của Ngu Chiêu. 

Sau đó hai tay ả ta nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, vô số điểm sáng màu đỏ từ trong cơ thể ả xông ra, hóa thành dây đỏ hồng ý đồ trói buộc Ngu Chiêu.

Ngu Chiêu mũi chân điểm một cái, thân hình nhanh lùi lại, lông mày nhíu lại. .

Là ảo giác của nàng sao?

Một Dao Cơ thế này so với trước đò cơ hồ khó chơi hơn? 

Dao Cơ một kế không thành, lại sinh một kế khác.

Dây thừng một lần nữa biến trở về điểm sáng, sau đó tụ tập cùng một chỗ, hình thành một quả cầu ánh sáng màu đỏ, khí tức nguy hiểm khiến Ngu Chiêu cũng không khỏi kinh hồn táng đảm.

"Bùm!"

Quả cầu ánh sáng màu đỏ bỗng nhiên nổ tung, nổi lên tầng tầng lớp lớp sóng nhiệt.

Ngu Chiêu trước người lập tức xuất hiện tầng tầng màn sáng, Phù Sinh kính bảo hộ ở ngực.

Phanh phanh phanh!

Màn sáng cấp tốc dập tắt. 

Làn da Ngu Chiêu truyền đến sự đau đớn do quả cầu lửa đó gây ra, tóc trên trán hiện ra mấy sợi xoăn tít lại, trong mắt nàng lóe lên kinh hãi.

Mà tình huống của Dao Cơ so với Ngu Chiêu còn bết bát hơn. Bởi vì phản ứng của ả ta chậm hơn một bước nên đã bị hỏa diễm đốt bị thương má phải. Nó đốt cháy khoét tận sau vào da thịt khiến màu tươi không ngừng chảy ra. 

"A! Mặt của ta! Mặt của ta!"

Dao Cơ thăm dò đưa tay chạm đến vết thương dữ tợn trên mặt rồi lập tức giống như là bị người rút đi xương sống lưng, xụi lơ trên mặt đất, tê tâm liệt phế gào khóc.

Ả ta không thể nào tiếp thu được bề ngoài hoàn mỹ của mình xuất hiện bất kỳ tổn thương nào. Đả kích này còn đáng sợ hơn việc giết chết ả.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments